Editor: Lôi

Chương 131: Cái chết và lễ kết hôn

Họng súng đen ngòm như lưỡi dao sắc bén của thần chết dí sát vào cổ Trầm Phi Yên, cô đưa mắt nhìn người trước mặt trong lòng khẽ rùng mình. Bọn họ là ai?

"Cô chính là Trầm Phi Yên?" Thanh âm già nua mang theo khinh thường và thống hận thình lình vang lên từ phía sau người đàn ông mặc đồ đen, làm Trầm Phi Yên hơi kinh hãi, là phụ nữ !

Một phụ nữ tuổi trung niên bước ra giữa đám người, gương mặt trắng trẻo trông rất phúc hậu, duy chỉ có đôi mắt bà ánh lên tia hung ác đầy thù hận.

"Cô chính là Trầm Phi Yên?" Dì Liễu lặp lại một lần nữa, ngón tay sắc bén co lại cơ hồ muốn chạy lại lập tức bóp chết Trầm Phi Yên.

Trầm Phi Yên ngẩn ra trong giây lát, lập tức lùi về sau. Cô cảm giác, ánh mắt của bà ta vô cùng sắc bén và hung hãn, mơ hồ trông rất quen thuộc.

"Bà là ai?" Trầm Phi Yên ra vẻ trấn tĩnh hỏi, cô gặp rắc rối lớn rồi, những người này ai cũng mang theo súng. Nếu cô đoán không lầm thì tất cả vệ sĩ ngoài khuôn viên hẳn không một ai may mắn sống sót, những gã này là mấy tay sát thủ giết người, đương nhiên, bọn chúng sẽ không để cô sống.

Nghe thấy Trầm Phi Yên cất giọng nói, người phụ nữ vốn đang yên lặng, đột ngột thay đổi nét mặt, cười lên trông vô cùng dữ tợn, như từng đợt gió lạnh từ cõi âm thổi mạnh lên da thịt Trầm Phi Yên.

"Tao là ai ư, mày đã giết con trai tao mà dám hỏi tao là ai à? Nhìn dáng vẻ lẳng lơ của mày thì biết, ai mày cũng có thể coi là chồng, cho dù có bị con tao cưỡng bức thì cũng là may mắn của mày, tiện nhân mà tưởng mình cao sang. Mày giết con tao, hôm nay mày sẽ phải chết!" Ánh mắt thô bạo tràn đầy hận ý, mối thù này dồn nén biết bao nhiêu năm rồi, vào giờ khắc này đột ngột bộc phát, dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống con người ta.

Nhưng người mà dì Liễu tực sự oán hận là ai, là chính bản thân bà, là chồng bà, hay là những người đàn bà thê thiếp kia, hay thậm chí hận cả con trai ruột của mình? Tất cả sự oán hận chôn cất sâu trong đáy lòng nhất thời bùng phát dữ dội. Vì thế hành động của bà cũng cực kỳ tàn nhẫn, vệ sĩ của thành bảo đều bị tiêu diệt sạch sẽ không chừa một ai, trong ứng ngoài hợp, ra tay gọn lẹ mà không cần tốn nhiều sức.


Dì Liễu là người chưa từng đối mặt với máu tanh mưa gió, nhưng khi nhìn những thi thể đầy máu đó, bà bất chợt thay đổi. Những vệt máu tươi lênh láng trên mặt đất cơ hồ như xoa dịu nỗi oán hận trong lòng người đàn bà đơn độc này, lập tức bà rất muốn nhìn thấy cô gái này chết.

Loạng choạng thoái lui hai bước, Trầm Phi Yên không ngờ rằng bà ta lại là mẹ của Hiên Viên Long, càng không nghĩ đến bà ta hận cô đến mức đuổi giết đến tận cửa. Trong khoảnh khắc hiểu rõ mọi việc, cô lại càng không muốn chết. Hơn nữa hôm đó Hiên Viên Long thật sự rất quyết liệt, nếu không phải hắn chết thì chính là cô chết.

"Cảm giác giết người tuyệt chứ? Mày giết con trai tao, lại còn muốn cùng Hoàng nhi kết hôn sao? Đúng là tiện nhân, cho dù hôm nay mày có chết cũng không thể gặp Hoàng nhi, nó đang bận chuẩn bị làm đám cưới, mày cũng chỉ có con đường chết mà thôi, cứ coi như đây là quà cưới tặng cho nó. Tất cả những gì tao làm cũng đều vì con trai tao, tao muốn chứng minh cho nó thấy tao thương nó và có năng lực đáp ứng mọi nguyện vọng mà nó muốn." Dì Liễu gào thét một hơi, nét mặt lạnh lùng độc ác, bà muốn sử dụng mọi phương thức để hành hạ cô.

Đương nhiên, Trầm Phi Yên biết Hiên Viên Hoàng sắp sửa kết hôn, nhưng không ngờ nhanh như vậy, lại chính là hôm nay. Trong lòng cô hy vọng, hắn sẽ xuất hiện đúng lúc để cứu cô như mọi lần, nhưng cô biết giờ phút này đó chỉ là mơ tưởng xa vời. Hắn đã từng nói sẽ không để cô sợ hãi nữa, nhưng chính lúc cô đang hoảng sợ thì hắn ở nơi đâu?

Ở chỗ người phụ nữ khác, ôm ấp cô ta, còn cô thì phải chết ở chỗ này sao?

Dì Liễu cười đắc ý, một tia vui sướng lóe lên trong mắt bà, việc Hiên Viên Hoàng kết hôn quả nhiên đả kích đến cô gái này không ít. Vậy kế tiếp sẽ như thế nào đây? Bà chưa muốn kết thúc trò chơi, vẫn còn nhiều chuyện thú vị đang chờ.

"Mấy người các cậu, chơi đùa với cô gái này tốt một chút, cô ta là người phụ nữ đầu tiên của Hiên Viên Hoàng, nhưng có đùa chết cũng không sao." Dì Liễu phát ra thanh âm lạnh như băng, tiếng cười ác độc làm Trầm Phi Yên bừng tỉnh. Mấy gã mặc đồ đen cũng phá lên cười dâm đãng, tiếng cười làm lòng cô hoảng loạn, cả người run lẩy bẩy, bọn họ muốn cưỡng bức cô.


Không suy nghĩ nhiều, Trầm Phi Yên xoay người hướng vào phòng chạy trốn, mấy gã đàn ông nhanh chóng đuổi theo.

Một chiếc giày đã bị rớt lúc ở ban công, chiếc còn lại bị cô đá văng đi, cô liều mạng chạy ngược vào phòng, hi vọng có thể trốn vào lối thoát hiểm bên trong.

Song sức lực nam nữ là khác biệt, tất nhiên cô không phải là đối thủ của mấy tay đàn ông lực lưỡng đó. Không tốn nhiều thời gian và sức lực, bọn họ nhanh chóng bắt được Trầm Phi Yên, đè ngã cô xuống nền đất, quần áo trên người xộc xệch như muốn rớt ra ngoài.

Cô thất kinh thét to "Cứu mạng... á... Buông... Buông ra..."

Cô ra sức giãy đạp, thậm chí là cắn, lập tức có gã thẳng tay tát cho cô mấy bạt tai, mặt cùng khóe môi lập tức ứa máu. Mấy gã mặc đồ đen đè chặt hai chân Trầm Phi Yên, thô bạo xé rách toàn bộ quần áo trên người cô, khiến cơ thể trắng nõn mịn màng như bạch ngọc lộ ra ngoài.

"Mày đã dùng dáng vẻ này dụ dỗ con trai tao phải không? Hôm nay tao sẽ ày nếm trải cảm giác bị nhiều người cưỡi lên cùng một lúc là như thế nào. Mấy cậu lập tức lên đi, chơi cho tốt, có chơi chết cũng không sao." Dì Liễu phất tay ra hiệu, máy gã đang đứng gần đó lập tức mắt sáng lên chạy tới.

Miệng bị bịt chặt, toàn bộ cơ thể bị đè chặt xuống, âm thanh gào thét như bị đứt quãng, không cách nào thoát ra khỏi miệng, nước mắt lẫn máu tí tách rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Giờ khắc tuyệt vọng này, không hiểu tại sao, trong lòng Trầm Phi Yên rất mong Hiên Viên Hoàng sẽ đến cứu cô.


Có tiếng cởi quần gấp gáp của mấy gã đàn ông, ai cũng khó nhịn nổi ý muốn mài súng ra trận ngay lập tức. Người phụ nữ liếc nhìn toàn bộ cục diện bẩn thỉu điên cuồng trước mắt, trong mắt cô lan tràn nét cười lạnh lẽo băng giá, khóe môi cong lên hoang dại như loài thú dữ vui mừng khi bắt gặp miếng mồi ngon.

Cô sẽ phải kết thúc cuộc đời mình như vậy sao?

Sau khi bị làm nhục, sẽ nhận được một phát súng ân huệ?

*********Ngôn Tình là Thiên Đường**********

Bên ngoài giáo đường người ra vào tấp nập, đây là nơi mà Hiên Viên Hoàng tổ chức hôn lễ lần đầu tiên, so với lần trước mà nói lần này có vẻ long trọng hơn rất nhiều.

Lễ kết hôn này quy tụ rất nhiều người nổi tiếng, có máu mặt trong giới thương nhân, giới quý tộc, kể cả các lão đại của bang hội hắc đạo... ai ai cũng đều có mặt vì muốn chứng kiến Hoàng đế rầm rộ kết hôn một lần.

Hiên Viên Hoàng lừng lững đứng trên tầng lầu, cơ thể cứng ngắc nguội lạnh như một pho tượng điêu khắc, trái với khung cảnh náo nhiệt nơi đây, hắn vô cảm, dõi mắt nhìn cảnh tượng náo nức trước mặt giống như xem một sàn diễn thời trang.

Đêm qua hắn trở về thăm cô, nhìn thấy khuôn mặt cô nhợt nhạt hốc hác, khóe mắt thậm chí còn vương vài giọt nước mắt. Hắn không biết làm sao mình có thể đối mặt với cô, sợ cô rời bỏ hắn, sợ cô chán ghét hắn, thậm chí sợ cô biến mất mãi mãi. Tất cả những điều hắn có thể làm là trốn tránh, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn phải dùng đến hai từ “trốn tránh”. Không dám đối mặt, không dám nói thật cho người con gái ấy biết, chỉ lẳng lặng làm đám cưới xong rồi mới tính tiếp.

"Anh Hai, anh có thấy mẹ không?" Hiên Viên Linh thở hổn hển chạy tới, cửa cũng không kịp gõ liền xông vào. Cô có linh cảm xấu, cảm thấy hành động tối hôm qua của mẹ rất lạ, tự nhiên lôi cây súng cũ kỹ từ nhiều năm trước ra lau chùi. Mẹ có bao giờ đụng tới súng đâu chứ, chỉ nhìn thấy nó thôi đã phát sợ rồi, cây súng đó là của cha để lại.

Hiên Viên Hoàng liếc mắt, lạnh lùng buông một câu "Còn chưa tới sao?"

"Dạ đúng, em chờ lâu rồi cũng không nhìn thấy mẹ, sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi." Đôi mắt lạnh như băng, sắc bén giống như thanh kiếm của Hiên Viên Hoàng phóng tới khiến Hiên Viên Linh vô thức cụp mắt xuống, cô không biết lý do tại sao bản thân lại né tránh ánh mắt đó của anh Hai.

"Vậy thì phái người đi tìm, lúc nào dì tới thì cử hành hôn lễ." Hiên Viên Hoàng không nhanh không chậm nói, không hiểu tại sao, lần này hắn rất hi vọng hôm nay dì Liễu đừng tới.