Editor: Lôi

Chương 139: Hung thủ giết người là kẻ khác

Hiên Viên Hoàng im lặng nhìn Sa Khung, không bảo vệ được cô, là lỗi của hắn, cho nên có thế nào đi nữa cũng không liên quan đến ai. Nếu tức giận, cũng chỉ là kẻ nhút nhát trốn tránh trách nhiệm. Hắn không có quyền chỉ trích người khác nữa rồi.

Hiên Viên Hoàng lặng lẽ nhìn Sa Khung rồi xoay người nhìn trực diện vào ngọn lửa vẫn đang hừng hực kia, trong lòng có một nỗi buồn không thể diễn tả bằng lời. Rõ ràng hắn đã nói sẽ yêu thương chiều chuộng cô, vậy mà... có lẽ lời hứa này hắn không thể thực hiện được. Hắn chưa từng tỏ ra cưng chiều cô, điều duy nhất hắn làm chỉ là tổn thương cô mà thôi.

Nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Hiên Viên Hoàng, Sa Khung hơi ngây ngốc.

"Thuộc hạ vô dụng, không bảo vệ được phu nhân, để cô ấy bị một tên tiểu quỷ bắt đi..." Sa Khung định nói tiếp đã bị Hiên Viên Hoàng lập tức ngắt lời.

"Cậu nói gì, lặp lại lần nữa!" Sải bước tới gần Sa Khung, vẻ mặt Hiên Viên Hoàng đầy lo lắng, sự tuyệt vọng trong mắt hắn dần dần được thay thế bằng tia sáng, bùng nổ như pháo hoa trên bầu trời đêm.

Sa Khung không hiểu ánh mắt của cậu chủ sao nhìn mình kỳ lạ như vậy.

"Phu nhân bị một tên tiểu quỷ bắt đi rồi, căn phòng dường như phát nổ rất mạnh, nhưng phu nhân vẫn khỏe mạnh giống như không có chuyện gì."

Hiên Viên Phong nghe vậy thở phào nhẹ nhõm thật to, cậu quay đầu nhìn Hiên Viên Hoàng, cảm thấy nét mặt cứng ngắc nãy giờ của anh Hai dường như dãn ra đôi chút. Chắc hẳn anh ấy rất vui khi nghe được tin này, có điều cậu rất tò mò tên nhóc kia rốt cuộc là ai.


"Cô ấy còn sống..." Hiên Viên Hoàng kích động quay người nhìn Hiên Viên Phong, không biết nói gì chỉ thốt ra được bốn chữ.

Hiên Viên Phong vui mừng gật đầu "Không sao rồi, anh Hai, không xảy ra chuyện gì rồi!"

Sa Khung lại càng rối rắm, chẳng lẽ mọi người tưởng phu nhân đã chết sao? Bây giờ Sa Khung rốt cuộc hiểu rõ, hiểu được tại sao cậu chủ lại có biểu cảm như thế, thì ra anh ấy yêu phu nhân nhiều như vậy!

"Không đúng, làm sao tên tiểu quỷ đó có thể cứu cô ta, tại sao lại cứu ả, ả phải chết, con trai của tôi, con trai của tôi..." Trên xe lăn, dì Liễu điên cuồng gào thét, rõ ràng bị đả kích bởi tin tức này.

Sa Khung thấu hiểu được nỗi đau lẫn nỗi khổ tâm của dì Liễu, cậu dịu dàng nhìn dì Liễu.

"Dì Liễu, Long thiếu gia không phải do phu nhân giết. Tôi tìm thấy một đầu đạn phía dưới cửa sổ, đó mới chính là đạn do phu nhân bắn ra, còn viên đạn trên người Long thiếu gia là của người khác. Mọi nhìn đi, đây là đầu đạn do tôi tìm được, trùng khớp với loại đạn phu nhân dùng." Sa Khung từ trong ngực móc ra một viên đạn.

Tất cả mọi người bối rối, chẳng lẽ có người muốn giết Hiên Viên Long. Đúng lúc đó, Mục Diệu Tư lái xe tới.


Mục Diệu Tư nghe thấy Sa Khung đang nói về tình tiết bí ẩn trong cái chết của Hiên Viên Long, liền nghĩ đến chuyện Hiên Viên Linh vừa kể cho hắn ta nghe, lập tức hiểu ngay vấn đề.

"Tôi không tin, tôi không tin, cậu muốn che chở cô ta cho nên mới nói vậy, đúng không... Các người cũng cùng một giuộc với nhau..." Dì Liễu dứt khoát không chịu tin vào chuyện này, bà lấy tay ôm đầu, cơ thể không ngừng lắc lư như người điên.

Mục Diệu Tư thương xót nhìn người phụ nữ khô héo bị ăn mòn bởi sự thù hận, lạnh nhạt nói "Lời Sa Khung nói là sự thật, tất cả đều do Phương Xuân Ý và Hoàng Trung Phú thông đồng gây ra. Phương Xuân Ý lợi dụng Long thiếu gia đi giết Trầm tiểu thư, sau đó cố ý truyền tin tức của Long thiếu gia cho tổ chức sát thủ, có thể nói là một hòn đá hạ hai con chim. Đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Hiên Viên Hoàng thiếu gia, và cái chết của Long thiếu gia là điều tất yếu. Có điều nằm ngoài dự đoán của bọn chúng chính là việc Trầm tiểu thư sử dụng súng, nhưng cô ta nổ súng loạn xạ cũng không bắn trúng Long thiếu gia, kẻ thực sự giết Long thiếu gia chính là sát thủ. Vì thế việc này không liên quan đến Trầm tiểu thư."

Tất cả mọi người lúc bấy giờ mới vỡ lẽ, thì ra chuyện là như vậy. Bọn chúng thật ác độc, một mưu kế vô cùng thâm sâu và tàn nhẫn, biến Hiên Viên Hoàng trở thành kẻ gây ra tội, sau đó âm thầm lật đổ hắn nhằm đoạt quyền?

Dì Liễu sau khi nghe hết đầu đuôi ngọn ngành, thần sắc trở nên ngây dại. Bà đã sai rồi sao? Bà hận kẻ khác là hung thủ giết người nhưng giờ phút này bà mới chính là kẻ giết người ghê tởm đó.

"A... A..." Tay vẫn ôm chặt lấy đầu, dì Liễu điên cuồng thét to, vẻ mặt dữ tợn xen lẫn thống khổ, lý trí sụp đổ hoàn toàn không có nơi nào để bám víu.


"Đưa đi bệnh viện ngay!" Hiên Viên Hoàng không biết phải làm sao, mệt mỏi buông một câu. Hắn vừa ra lệnh lập tức có người hành động đưa dì Liễu đến bệnh viện.

Tất cả mọi người trầm mặc, tin tức Trầm Phi Yên còn sống chính là niềm vui lớn nhất. Chỉ cần còn sống là tốt rồi, chuyện tìm ra cô chỉ là sớm muộn. Hiên Viên Phong phản ứng đầu tiên, cậu vừa nhìn vừa cười âm hiểm với Sa Khung.

"Phong thiếu gia, sao vậy?" Nụ cười ghê rợn của Phong thiếu gia làm Sa Khung bất giác rùng mình.

Hiên Viên Phong vẻ mặt xấu xa, đắc ý nhìn Sa Khung rồi lại đưa mắt liếc qua Hiên Viên Hoàng, hỏi "Tên tiểu quỷ đó có một đôi mắt tròn vo, thoạt nhìn giống như đứa bé mười bốn mười lăm tuổi, khi cười có chút tà khí, khi nói chuyện có thể khiến người ta tức chết. Cậu nói xem, có phải là đứa trẻ như vậy hay không?"

Sa Khung kinh ngạc đến ngây ngốc, Phong thiếu gia liệu chuyện như thần vậy.

"Làm sao thiếu gia biết rõ như thế?"

Hiên Viên Phong nhìn thoáng qua Hiên Viên Hoàng, ngẫm nghĩ. Một cậu nhóc mười tuổi trông như thiếu niên mười ba mười bốn tuổi. Cậu lờ mờ đoán ra được phần nào. Đầu tiên là đứa bé kia xuất hiện, sau đó là người phụ nữ, và ngược lại, cô ta ở đây thì đứa trẻ đó cũng có mặt. Chắc chắn hai người họ có liên lạc, cho nên quan hệ của họ nhất định không tầm thường.

Hiên Viên Hoàng khôi phục sắc mặt lãnh đạm như bình thường, nhìn thoáng qua Hiên Viên Phong, sao hắn lại không hiểu tên nhóc này đang nghĩ gì cơ chứ.

"Tôi liệu sự như thần đấy, có cái gì mà tôi không biết!"

"Vâng, đúng ạ!" Sa Khung gật đầu liên hồi, sau đó phẫn nộ tuôn ra một hơi "Tên tiểu quỷ đó đúng là ác độc muốn chết, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy đứa trẻ nào lại hư hỏng như vậy, chắc là do cha mẹ quản giáo không nghiêm! Thiếu gia có biết nó nói với tôi thế nào không, khi nhìn thấy tôi nằm trên mặt đất, nó nói tôi tự cầu phúc, tự lượm lại mạng sống của mình đi, hoàn toàn không có một chút nhân tính. Bây giờ đứa trẻ nào cũng vậy hay sao? Tôi không hiểu, cha mẹ nó làm sao có thể dạy dỗ nó kiểu đó được chứ. Đối với mấy đứa hư hỏng đó thì nên nghiêm khắc và dạy nó biết thế nào là nhân ái. "

Một luồng sát khí lạnh lẽo lan tràn đâu đây.