Editor: Lôi

Chương 155: Trừng phạt cô gái không nghe lời

Mọi người kinh ngạc đến ngây người, miệng há to đến nỗi cằm như muốn rớt xuống đất. Tên tiểu quỷ này có lẽ không muốn sống, dám lớn mật tra còng vào tay Hiên Viên Hoàng, không biết lớn nhỏ cười khoái chí.

Trầm Phi Dạ hơi thất vọng, so với Hiên Viên Hoàng thì nó quá thấp bé, chẳng những thế mặt hắn cũng không có nhiều biểu cảm, chỉ cười nhàn nhạt.

Hắn nhoẻn miệng cười, kéo dài một đường khiến cho đôi môi mỏng lại càng thêm mỏng "Cậu diễn xiếc sao?"

"Thế nào, đây gọi là ăn miếng trả miếng, là do ông bất nhân tôi mới bất nghĩa đấy!" Hất cằm ngang ngược phản pháo, Trầm Phi Dạ không hối hận, nhưng lòng nó đang sợ hãi, cảm thấy Hiên Viên Hoàng bình tĩnh dị thường. Người kiêu ngạo như hắn ở trước mặt mọi người bị nó khiêu khích như thế, mà vẫn không có chút động tĩnh.

Khi Trầm Phi Dạ chưa định thần thì tiếng mở ổ khóa vang lên, Hiên Viên Hoàng ung dung tháo chiếc còng ra khỏi tay hắn, chẳng hề tốn một chút sức lực.

"Ông, ông, ông..." Trầm Phi Dạ bất giác cà lăm, vẻ mặt thảng thốt không thể tin được, chuyện này là thế nào?

"Bộ cậu không biết trên thế giới có một vật tên là chìa khóa sao?" Làm tên tiểu tử này trợn mắt há mồm thật thú vị, Hiên Viên Hoàng cầm trong tay chiếc chìa khóa, vẻ mặt ngạo nghễ của kẻ thắng cuộc.

Lại thua thêm lần nữa, Trầm Phi Dạ muốn chết ngay tức khắc! Ông ta làm sao biết mà mang sẵn chìa khóa, chẳng lẽ ông ấy đoán được ý định của nó ư? Nghĩ tới đây, Trầm Phi Dạ cảm thấy không cam tâm.


Hiên Viên Hoàng ngó lơ nó, quét ánh mắt sắc lạnh qua đám người đang xem náo nhiệt, khiến họ lập tức giải tản.

"Có câu gừng càng già càng cay, muốn đấu cùng tôi, đợi mười năm nữa đi!" Khinh miệt nhìn Trầm Phi Dạ ngã ngồi trên mặt đất, tim hắn dường như chùng xuống. Nhưng nó còn trẻ, không chỉ vì mọt hai lần thất bại mà đã nản lòng.

Căm phẫn nhìn Hiên Viên Hoàng lớn lối, Trầm Phi Dạ đau đớn vô cùng. Người đàn ông này, cái lão già này, lão Hồ Ly! Trầm Phi Dạ bặm chặt môi, người phừng phừng lửa giận xoay người rời khỏi.

"Ha ha, xem ra anh chọc giận nó không nhẹ à?" Hiên Viên Phong khoái chí xem náo nhiệt, cậu cũng là một trong những nạn nhân của tên nhãi con đó. Viên kim cương cao cấp của cậu cũng bị phá hủy dưới tay Trầm Phi Dạ, cậu đau lòng đến nỗi ba ngày không đụng tới phụ nữ! Nhìn vẻ thảm bại của tên nhóc lúc này, tâm tình cậu tốt lên rất nhiều. Xem ra chỉ có một mình Hiên Viên Hoàng mới có thể trị tên nhóc con bướng bỉnh đó.

Hiên Viên Hoàng nhìn vẻ mặt vui vẻ của Hiên Viên Phong, vô cớ cảm thấy nhức mắt "Xem đủ rồi thì mau đi làm việc, đừng để anh ném em đến Nam Cực, chỗ đó chim cũng không thể đi đại tiện đấy."

Mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau túa ra, thật là... một chút hài hước anh Hai cũng không có, ngay cả nói cũng không cho người ta nói một câu.

Cho dù Hiên Viên Phong không tình nguyện, nhưng vẫn biết điều, bảo toàn tính mạng là hơn.


Sau một trận ầm ĩ, chỉ trong nháy mắt, không gian xung quanh trầm lặng đi rất nhiều, không có một bóng người. Hiên Viên Hoàng bất đắc dĩ liếc cái còng tay, sau này nhất định phải đề phòng tên tiểu quỷ này một chút, không biết nó còn có thể làm ra những chuyện khủng khiếp gì nữa!

... ... ... ... ... ... Ngôn Tình Là Thiên Đường... ... ... ... ... ... ...

Ban đêm tĩnh lặng, Trầm Phi Yên đi đến tòa thành cổ của Hiên Viên Hoàng, nơi đây đã từng là cơn ác mộng kéo dài không dứt của cô, là nơi mà cô bị Hiên Viên Hoàng chiếm đoạt lần đầu tiên của người con gái. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ lại đặt chân vào nơi này, nhưng vì con trai cô vẫn phải tới. Tựa hồ biết được Trầm Phi Yên đã đến, cánh cổng tự động mở ra, cô tìm được căn phòng của Hiên Viên Hoàng một cách dễ dàng.

Đạo Cách Tư vốn muốn theo cô, nhưng cô nhẹ nhàng từ chối. Đây là chuyện giữa cô và hắn, cô chẳng muốn người khác nhúng tay vào. Trầm Phi Yên hiểu rất rõ bản lĩnh của Hiên Viên Hoàng, nhưng cũng không ngờ trong thời gian ngắn như vậy đã tìm ra cô. Hôm đó khi nhìn tờ giấy trong tay, cô đau đớn không chịu nổi, nội dung trên đó viết nếu cô không xuất hiện, cả đời đừng mong gặp lại Trầm Phi Dạ! Sau hai ngày suy nghĩ, cuối cùng cô lao như bay đến đây.

Dọc theo cầu thang bằng gỗ đen nhánh, Trầm Phi Yên bước từng bước hướng về căn phòng ấy, cô không gõ cửa mà trực tiếp mở ra. Trong bóng tối thấp thoáng bóng dáng một người, giống như dã thú rình mồi ẩn nấp trong đêm tối, làm cô cảm thấy sợ hãi.

Trầm Phi Yên bất động, cô rất muốn quay đầu chạy trốn.


"Nếu em dám lui thêm một bước, thì đừng mong gặp lại con." Thanh âm lạnh lẽo vang lên, tựa hộ dòng nước mùa đông băng giá xối thẳng xuống cơ thể Trầm Phi Yên, khiến cô như đóng đinh trên mặt đất.

Cơ thể cao lớn của người đàn ông thong dong, nhàn nhã như vua Sư Tử chốn rừng xanh, chậm rãi bước đến, giơ tay mạnh mẽ ôm lấy người con gái trước mặt. Không ai nói câu nào, hơi thở nóng rực của hắn phả lên mặt cô, rồi nhanh chóng chiếm hữu đôi môi xinh đẹp.

Trầm Phi Yên bất giác khó thở, muốn đẩy người đàn ông ra, nhưng cô không thể động đậy dù chỉ một chút, chỉ có thể mặc cho hắn tùy ý cướp đoạt. Hắn vô cùng khao khát và mong nhớ người con gái này, tuy rằng cô ấy lớn mật chạy trốn khỏi hắn. Nếu cô muốn trốn, hắn sẽ có cách trừng phạt cô bé không nghe lời này.

Thân thể nóng rực như muốn thiêu rụi đối phương, Hiên Viên Hoàng điên cuồng cắt mút đôi môi Trầm Phi Yên, nụ hôn từ từ trượt xuống cần cổ mịn màng, mỗi một nơi môi hắn lướt qua đều để lại dấu ấn của riêng hắn. Nụ hôn lần này không có dịu dàng mà nó hung bạo như chính con người của hắn vậy, không thể chờ đợi được nữa, hắn lập tức tấn công khoang miệng cô, chiếc lưỡi linh hoạt như một con rắn khuấy đảo mọi ngóc ngách ngọt ngào mà ẩm ướt.

Trầm Phi Yên không chịu nổi nụ hôn kích thích như vậy, thân thể cô mềm nhũn, trái tim đập cuồng loạn, tay chân tê liệt như mắc phải dịch bệnh. Cô hoàn toàn bị động để mặc người đàn ông ra sức thưởng thức, ra sức gặm nhấm...

Tuy rằng rất sợ, nhưng đối mặt với sức mạnh của hắn, cô như bị rút cạn sức lực. Hiên Viên Hoàng ôm Trầm Phi Yên, trực tiếp tiến vào phòng ngủ bên trong, hắn giơ chân đạp mạnh cánh cửa, có lẽ hắn khát khao cô lắm rồi.

Nụ hôn vẫn tiếp tục... Hơi thở hai người giao hòa, môi lưỡi hắn vẫn đang tận tình tàn sát, chu du khắp da thịt người con gái. Khi lướt qua khe rãnh mê người ấy, chiếc lưỡi bất chợt tăng lực, khuấy đảo cả một vùng, khiến Trầm Phi Yên không nhịn được bật ra tiếng ngâm nga gợi tình. Trái tim đập liên hồi, như muốn bắn ra khỏi lồng ngực.

Trầm Phi Yên cảm giác mình tựa hồ rơi vào miệng núi lửa, nhiệt độ xung quanh cô càng lúc càng nóng rẫy, mà càng nóng lại càng cuồng dã... Bởi vì làn môi nóng bỏng của người đàn ông rời đi, nhanh chóng men theo chiếc cắm xinh đẹp hôn xuống, rơi vào da thịt trắng nõn của cần cổ, rồi lại quyến luyến xương quai xanh gợi cảm của cô, bàn tay to không yên phận xoa bóp nơi đẫy đà qua một lớp áo mỏng.

"Hiên Viên..." Cô bị sự cuồng nhiệt của hắn dọa rồi, thậm chí, không biết làm sao, muốn giãy dụa nhưng phát hiện bản thân nhỏ bé vô lực.

Mặc dù hắn từ tốn châm lên ngọn lửa quen thuộc trên thân thể cô, nhưng nội tâm cô loáng thoáng hiểu được rằng, trong sự từ tốn ấy có chút lửa giận, rồi lại có chút ẩn nhẫn đắc ý.

Trầm Phi Yên hơi sợ hãi, nhưng không biết tại sao từ tận đáy lòng cô lại có chút chờ mong, có chút khát vọng. Cô vẫn yêu hắn, nhưng cũng hận người đàn ông này.