Editro: Vũ

Bị Trầm Phi Dạ gây hồ nháo như vậy. Trầm Phi Yên cũng bắt đầu dùng đôi mắt hoảng sợ nhìn Hiên Viên Hoàng. Hai người với bộ dạng sợ sệt nhìn hắn như thế, cứ như hắn là khủng long ăn thịt người.

"Sao lại nhìn anh như vậy, không lẽ em không biết gì sao? Anh mà là loại người như vậy sao? Không lẽ em không biết con trai mình là loại người như thế nào à?" Giận, ánh mắt Hiên Viên Hoàng sắc bén nhìn như muốn chém vài nhát vào Trầm Phi Dạ, gương mặt tức tối. Tên nhóc hư hỏng, lại còn dám ở trước mặt hắn làm bộ mệt nhọc, nếu như Phi Yên của hắn thật không biết con trai mình là hạng người gì, hắn thật muốn coi thường cái người ngay cả con mình cũng không biết phải trái thế nào.

Điều khiến Hiên Viên Hoàng buồn cười nhất chính là Trầm Phi Yên cứ khư khư bộ dạng như gà mẹ bảo vệ gà con, nổi giận với hắn, lớn tiếng mắng: "Anh là ai anh còn không biết sao? Con tôi sao lại nói như vậy, nó hiền lành thế mà anh lại có thể lấy súng ra mà hù dọa nó. Nếu như có bất cứ tắc trách nào xảy ra với nó, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh. Hiên Viên Hoàng, tôi cho anh biết, anh không có quyền gì mà nói con trai tôi không tốt, tôi sẽ không để yên đâu."

Hiên Viên Hoàng nhất thời sửng sốt, người phụ nữ này có não không đấy? Con trai rõ ràng là "yêu quái", thế mà cô ấy lại không biết mảy may chút nào, giờ lại đi trách hắn, nói hắn mới là không tốt. Cho tới bây giờ, chưa có ai dám đứng ra nói hắn như vậy, nhưng Hiên Viên Hoàng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, không nói nửa lời.

Trầm Phi Yên giận dữ nắm tay con trai "Đi, chúng ta đi ăn, kloại hạt giống này

"Mẹ tuyệt vời, con yêu mẹ nhất trên đời." Trầm Phi Dạ trưng ra một khuôn mặt sùng bái vô hạn. thậm chí bàn tay còn khóa chặt lấy eo Trầm Phi Yên. Xoay về người đó làm mặt quỷ, cậu đã thắng trong cuộc chiến lần này.

Hiên Viên Hoàng đứng lặng một chỗ, gương mặt kinh ngạc, người phụ nữ này nói hắn gieo không nuôi cây? Đây là điều hắn mong muốn ư? Nếu biết sinh ra một đứa con ngỗ nghịch như thế, hắn sẽ tình nguyện từ bỏ, mặc kệ nó tự sinh tự diệt.

Vốn dĩ đang tình nồng ý mật ở phòng khách, bây giờ lại trở nên vắng lạnh, không khí hạ thấp khiến người khác hít thở không thông.


Hai mẹ con tình cảm đi đến phòng ăn dùng cơn, không thèm quan tâm chút nào đến hắn.

Trầm Phi Yên cũng bị chọc tức, con trai cô từ nhỏ đã không có bao nhiêu thời gian được ở cạnh cô, giờ lại còn bị dọa cho sợ, mọi mối thiện cảm đối với Hiên Viên Hoàng trong lòng đều đã biến mất.

"Mẹ!" Nhìn mẹ đang thất thần ăn cơm , Trầm Phi Dạ rụt rè gọi, rất là vô tội nhìn Trầm Phi Yên. Trong lòng vô cùng khinh bỉ lần này, Trầm Phi Dạ đích thực là một người hai mặt. Cậu vô cùng khinh thường hành động của Trầm Phi Yên, rõ ràng là chịu tổn thương, thế mà vẫn còn muốn đi theo cái người tên Hiên Viên Hoàng tệ bạc đó. Hừm, đúng là người đó là cha ruột cậu, nhưng cậu cũng chỉ xem người đó là người cung cấp hạt giống thôi.

Trầm Phi Yên phục hồi tinh thần lại, nở một nụ cười không được tự nhiên cho lắm: "Sao thế, hôm nay bánh bí đỏ rất ngon, con ăn thử đi!"

Trên mặt Trầm Phi Dạ là ba đường hắc tuyến chạy dài: "Mẹ, cái này không phải là bánh bí đỏ mà là bánh đâu xanh, trong bát của mẹ mới là bánh bí đỏ."

"À..." Trầm Phi Yên thật muốn đi chết, tự nhiên lại gắp bánh bí đỏ ình, còn cho con trai lại là bánh đậu xanh.

"Xin lỗi, xin lỗi..." Cô vội vội vàng vàng lấy một miếng bánh bí đỏ khác cho Trầm Phi Dạ, rồi lại vội vàng húp vài muỗng cháo. Trầm Phi Yên chỉ nghĩ tới nên dùng cách nào để đi ra ngoài một chút. Cứ tiếp tục như vậy, nhất định cô sẽ chết rất thảm, hơn nữa là do chết vì xấu hổ, không ngẩng mặt lên được.

Nhăn cái mũi nhỏ, Trầm Phi Dạ ảo não liếc mắt. Với tình huống hiện tại, chỉ có thể ra hạ của hạ sách, Hiên Viên Hoàng bất nghĩa trước nên cũng đừng trách cậu thất đức.


"Không ăn nữa, mẹ, con nghĩ mẹ nên đi ăn vịt nướng Tụ Đức." Trầm Phi Dạ thả cái muôi trong tay xuống, gương mặt không hứng thú cho lắm. Lời này vừa hay đúng với những gì Trầm Phi Yên đang suy tính, chính cô cũng muốn ra ngoài một chút.

Cô còn muốn nói cho Hiên Viên Hoàng một tiếng, nhưng Trầm Phi Dạ nằng nặng nhất định không thích nhìn thấy Hiên Viên Hoàng. Rốt cuộc, hai người không còn cách nào khác là ra ngoài bằng cửa hông.

Ra khỏi cửa, tâm tình của Trầm Phi yên cũng tốt lên chút chút. Cô cảm thấy chuyện tình cảm của mình gần đây dồn dập quá, trong đầu không thể phân rõ mọi chuyện, cứ như cô không giống như cô trước kia nữa. Bản thân cô trước kia huy hoàng đến cỡ nào, nhóm của cô đã từng đánh bại từng đối thủ cạnh tranh với mình, ở Mỹ cũng coi như có tiếng có miếng. Nhưng bây giờ, trông cô chỉ như một người vô dụng, chẳng làm được chuyện gì nên hồn. Cô cũng không hẳn là thích thương nghịêp, nhưng chí ít nó cũng khiến cố bận rộn, có thể quên đi được những chuyện không vui.

Lắc đầu suy đi mọi ý nghĩ, Trầm Phi Yên giật mình vì cô lại rơi vào miên man suy nghĩ, nhưng cô nhận thấy, bây giờ mình phỉa chơi cho thật vui vẻ.

Hai mẹ con đi thẳng đến trung tâm thành phố, Hiên Viên Hoàng muốn đi theo, không ngờ tới nhóm Sơn Khẩu ở Nhật Bản vừa tới Hồng Kông, dĩ nhiên là lại gây chuyện. Điều này khiến hăn rât bực mình, Sơn Khẩu chết tiệt, chỉ cần đứng ở tổ của mình mà ấp trứng là tốt rồi, tới Hồng Kông làm gì, chán sống rồi đúng không?

Tức giận đặt điện thoại xuống, kế hoạch của Hiên Viên Hoàng không thể bị nhỡ được, hắn đành phải tìm người theo sau hai mẹ con Trầm Phi Yên. Hắn làm vậy cũng vì Trầm Phi Yên có tiền sử trốn chạy, còn Trầm Phi Dạ là một đứ trẻ ranh ma, linh hoạt, thế nên hắn rất không đồng ý cho bọn họ ra ngoài. Để bảo toàn hạnh phúc của mình, hắn phải phái người theo sau Trầm Phi Yên và Trầm Phi Dạ

----- Ngôn Tình là Thiên Đường-----

Hai mẹ con nhìn thoáng qua thì giồng như hai chị em, Trầm Phi Yên dù lớn nhưng nhìn qua cũng rất non trẻ, còn Trầm Phi Dạ thì thân thể phát triển hơi sớm. Hai người đứng chung một chỗ thì chẳng ai tin được cậu là con của mẹ.


Đã lâu rồi chưa cùng con trai đi chơi, Trầm Phi Yên đông nhìn tây sờ, chọn cho con trai một bộ cánh phù hợp. Hồng Kông là thiên đường mua sắm, còn mẹ thì dường như ai cũng như ai, Trầm Phi Yên thấy cái gì tốt đều muốn dành cho con mình hết. Không lâu sau, hai người ngập trong một đống đồ lớn nhỏ. Trầm Phi Yên tiêu tiền cũng không tiếc tay, dù gì cũng không phải tiền của cô, nghĩ thế nào thì xài vậy thôi.

Hai mẹ con lại bước vào cửa hàng một chuyến, sau khi đi ra thì đã thay đổi một trăm tám mươi độ.

Trầm Phi Yên mặc một bộ lễ phục màu đỏ rượu, cổ áo hạ rất thấp ẩn hiện hai ngọn núi mê người, phía sau lưng là khoảng lộ chữ V khoe da thịt nõn nà. Ngay lập tức hấp dẫn một đám sói quên đường. Chỉ cần Trầm Phi Yên đi qua nơi nào, phía sau sẽ nhnah chóng đổ máu mũi giàn giụa, chuyện này khiến cô hơi ngượng, nhưng cũng thấy rất tự hào. Hóa ra mình không có già, vẫn con trẻ chán, vẫn rất có khí chất. Bởi vì đi cùng con trai, Trầm Phi Yên cảm thấy cấp bậc làm mẹ của mình cũng tăng lên hẳn, lúc này xem ra là sai lầm rồi.

"Có nên đổi lại bộ khác không?" Kéo nhẹ trang phục của mình, Trầm Phi yên có chút không quen, trong lòng mặc dù cảm thấy kiêu ngạo, nhưng hoàn toàn không phải là kiểu bán thịt, không thích để lộ quá nhiều tiện nghi cho người khác như vậy.

Trầm Phi Dạ nghe vậy nhướng mặt lên nhìn mẹ, rất tự hào nói: "Chỉ có mẹ là đẹp nhất, nếu là người khác mặc bộ này, mọi người con lười muốn nhìn. Mẹ đẹp như vậy, sao lại muốn che đi, không phải mẹ luôn nói với con mẹ là trân châu luôn tỏa sáng sao?"

Trầm Phi Yên không nói gì, cô nói cô là trân châu luôn luôn paht1 sáng tức là ý chỉ về phầm chất con người, chứ không phải nói về vần đề trang phục.

"Chỉ có con của mẹ là ngoan nhất." Bẹo mà con trai một cái, gương mặt Trầm Phi Yên đành chịu vậy. Con cô thật đúng là người kiêu ngạo, nhưng nó cũng là người để cô cả đời dựa vào. Bọn họ cùng nhau đi qua những đoạn đường mưa gió, không dễ dàng chút nào, rất nhiều lần đã tưởng như lạc mất con. Nếu như không có con, cô cũng không có tính toán nhiều như vậy.

Hai ngườ đi dạo phố một hồi cũng mệt, dừng lại chỗ bán thức uống ướp lạnh.

"Mẹ, mẹ ngồi nghỉ đi, con đi mua kem quả mâm xôi." Nhìn thấy mẹ luôn xoa xoa chân, Trầm Phi Dạ cũng rất hiếu thuận chạy đi mua đồ ăn.


Trầm Phi Yên thấm mệt nên chỉ có thể hữu khí vô lực phất tay một cái, con trai càng ngày càng hiểu chuyện, không ngờ mới đi có một chút lại mệt như thế này.

Xoa chân của mình, rồi lại đấm chân vài cái, Trầm Phi Yên rất khó chịu trong người.

Đang ngồi nghỉ trên ghế, đột nhiên cảm thấy từ trên đầu mình phả xuống một luồng hơi tanh tưởi khiến cô không chịu nổi. Cô ngẩng đầu lên, muốn nói với đám hỗn đản kia ra chỗ khác mà hút thuốc, thì lập tức bị hù dọa. Một người đàn ông đầu trọc đang dùng một đôi mắt dâm tà nhìn chăm chăm vào cô, cái đầu trơn nhẵn sáng bóng thấp thoáng một hình xăm nào đó cô không biết tên.

"Có chuyện gì không?" Trầm Phi Yên rất tức giận, người này không có con mắt dài hơn sao? Nhiều nơi như vậy, sao cứ nhất định nhìn về phía cô.

"Tôi...với... cô..." Tiếng Trung của người đàn ông này không lưu loát, ăn nói rất kỳ. Trầm Phi Yên mặt đanh lại, thực sự bực mình, cô cảm thấy bây giờ mình cứ như không mặc quần áo. Cái tên Nhật Bản này nhìn cô bằng ánh mắt quá buồn nôn, khiến cô cảm thấy muốn khinh ghét ra mặt.

Cầm lấy đồ bân cạnh, Trầm Phi Yên muốn đổi chỗ. KHông ngờ cái tên to con kia lại nhanh chóng cản đường cô, thậm chí còn vươn tay tính chạm vào mặt cô. Trầm Phi Yên sợ đếm mất mật, người đàn ông này thật sự là khiến người ta chán ghét.

"Làm gì vậy? Cút ngay!" Cầm túi đồ trong tya trực tiếp ném thẳng tới, Trầm Phi Yên bực bội tránh xa.

"Ha..ha.." Tên đàn ông cười hềnh hệch lộ ra một hàm răng vàng kệch cỡm, đôi mắt nhỏ ti hí rất hèn mọn nhìn thẳng vào ngực Trầm Phi Yên. Rõ ràng là ánh mắt của một tê yêu râu xanh nhưng những người chung quanh không một ai lại ngăn cản. Mọi người đều biết thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, thậm chí có người còn vội vã tính tiền rời đi.

"Gái bán hoa, tôi thích..." Tên to con hoàn toàn không kiêng nể gì nữa, trực tiếp bổ nhào lên, cái miệng hôi hám chuẩn bị áp lên miệng Trầm Phi Yên.