Editor: Vũ

Đầu bị choáng đau âm ỉ, rất khó chịu, mùi hoa nồng nặc như vậy khiến người ta hít thở không thông. Trầm Phi Yên cố gắng hít thở, tỉnh dậy trong cơn ê ẩm, vừa mở mắt ra, cô liền nhìn thấy trợ tá Sơn Khẩu. Đau thương ngập tràn, như có một nỗi tuyệt vọng nào đó không nói nên lời, đôi mắt kia nhìn cô như muốn xuyên qua để tìm một bóng hình đã mất. Trầm Phi Yên ngọ nguậy, vội rời ra Sơn Khẩu Tá Trợ, cho dù cô cảm thấy hắn rất đáng thương nhưng cũng không muốn dây dưa ở một chỗ với hắn.

"Tại sao tôi lại ở chỗ này?" Trầm Phi Yên day day thái dương, nặng nề lắc đầu hỏi. Đôi mắt từ từ thích ứng với quang cảnh chung quanh, cuối cùng thì nhận ra đây là một mật thất. Trong này không để lọt một tia mặt trời, thắp sáng căn phòng chỉ có một ngọn đèn cháy yếu.

Sơn Khẩu Tá Trợ nhìn có vẻ như rất yếu, cứ tựa mãi cạnh vách tường. Mặt mủi hắn tái nhợt, thậm chí dưới ánh đèn còn giống như người sắp chết. Tình cảm dịu dàng trong mắt như một đầm lầy muốn kéo người ta xuống.

Sơn Khẩu Tá Trợ gượng cười, bất đắc dĩ nhìn cô nói: "Chúng ta bị bắt đi, không biết gì như vậy cũng tốt, không lẽ em không cảm thấy tốt sao?"

Tâm trạng Trầm Phi Yên như kiến bò trên chảo nóng: "Tốt cái gì mà tốt, làm thế nào mới có thể ra khỏi chỗ này,."

"Tôi lại cảm thấy rất tốt, có em với tôi, cho dù phải chết ở chỗ này, tôi cũng sẽ vui vẻ mà chết, Anh Tử." Thật ra lúc đầu khi ngửi mùi hương kỳ lạ kia, Sơn Khẩu Tá Trợ cũng biết đại khái nó là gì, có điều là hắn chưa kịp xác định thì mình cũng bị bắt. Hắn cũng mặc kệ, bởi vì thời gian sống của hắn ngắn ngủi, sự nghiệp cũng không có gì quá lớn lao, điều cuối cùng hắn muốn làm là được ở cùng một chỗ với người con gái hắn yêu thương.

Trầm Phi Yên cắn môi, ngước mắt nhìn Sơn Khẩu Tá Trợ: "Tôi không muốn ở trong này mãi, nói thật với anh lần nữa, tôi không phải là Anh Tử gì đó của anh. Tôi là Trầm Phi Yên, chỉ có một mình tôi thôi, không có anh chị em nào khác."

Ánh mắt cô tức giận mở to,sáng rõ, so với Anh Tử thập phần nhả nhặn thì kém hơn rất nhiều. Hắn còn nhớ ánh mắt của Anh Tử lúc ra đi cực kỳ bình tĩnh, chỉ là cô không tiếc nuối nhìn hắn làm cho hắn càng thêm hổ thẹn với chính mình. Vào lúc này, người phụ nữ kia cùng Anh Tử rất giống nhau, chỉ có điều ánh mắt của cô ấy tràn ngập sức sống, không có chỗ cho sự trầm tĩnh của người phương Đông.

Sơn Khẩu Tá Trợ cười khổ, vỗ vỗ xuống nền đất dưới chân ý muốn bảo Trầm Phi Yên ngồi xuống.


Vốn còn muốn phản kháng bởi vì cô vẫn không hoàn toàn cảm thấy an tâm về Sơ Khẩu Tá Trợ, nhưng giờ cô đanh ngồi xuống.

"Em chính là Anh Tử, Anh Tử, em rất giống Anh Tử. Tôi nói cô ấy ngồi xuống, dù khó khăn thế nào, cô ấy sẽ luôn ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh tôi."

"Tối không phải là Anh Tử, càng không phải là hôn thê của anh, cũng không phải là người ái mộ anh gì cả!" Trầm Phi Yên phản kháng, nhưng giọng cô càng lúc càng nhỏ đi vì cô nhìn thấy đôi mắt của Sơn Khẩu Tá Trợ đã đẫm nước.

Nhìn Trầm Phi Yên ngồi trước mặt mình, ánh mắt Sơn Khẩu Tá Trợ như nhớ về khoảng xa xăm nào đó, nhớ đến những chuyện từng xảy ra trước kia.

Từ lúc năm tuổi, Anh Tử đã tiến vào thế giới của hắn, rồi cứ bị hắn chọc ghẹo. Rồi khi hai mươi, Anh Tử trở thành vị hôn thê của hắn. Bao nhiêu năm rồi, hắn vẫn chưa đối xử tốt được với cô ấy, nhưng cô ấy lại luôn bao dung những lỗi lầm của hắn.

Càng về sau, ánh mắt của Sơn Khẩu Tá Trợ càng hoang mang, người con gái xinh đẹp đó luôn dễ dàng tha thứ cho hắn. Cuối cùng khi hắn bị bệnh bạch cầu, trong người cần có máu cứu sống. Hắn gạt bỏ tất cả, mãi đến khi thấy Anh Tử mặc váy cưới màu trắng, nhưng khi hắn thấy cô, cô đã không còn thở nữa rồi. Khuôn mắt tái nhợt, càng thêm trắng bệch, chỉ còn mỗi nụ cười kia là vẫn xinh đẹp như hoa bách hợp.

Lần đó, hắn như muốn phát điên, muốn giết hết tất cả mọi người, nhưng trong thưu, Anh Tử có nói nếu như hắn vẫn còn sống, một ngày nào đó, cô sẽ đến tìm hắn.

Chuyện cũ đến đây là hết, hai mắt Trầm Phi Yên cũng đẫm nước mắt, người con gái ấy thật tốt. Cô ấy là vô tội, chỉ vì không chịu tin y học mà đem mình trở thành tế phẩm cứu lấy mạng người yêu, tất cả mọi chuyện khiến cho người khác cảm thấy không tin được.

"Vì anh vẫn còn sống, gặp được tôi nên cho rằng tôi là Anh Tử, bởi vậy mới bắt tôi về đúng không?" Đồng tình là đồng tình, nhưng vì có liên quan đến mạng cua mình nên Trầm Phi Yên cũng trở nên gay gắt.

Gương mặt chán chường, đôi mắt thẫn thờ, Sơn Khẩu Tá Trợ cười khổ nhìn Trầm Phi Yên.


"Tôi cũng chỉ muốn dẫn em đi một chút, muốn em nghĩ tôi là chính là Tá Trợ, còn em là Anh Tử của tôi. Không nghĩ tới chú tôi vốn phản đối chuyện hợp tác với Hiên Viên thị, nên phái người tới bắt. Tầm quan trọng của cô với Hiên Viên Hoàng đã truyền tới tai của chú tôi, nếu cô chết, Hiên Viên Hoàng sẽ san bằng tổ chưc Sơn Khẩu, cũng không chịu hợp tác gì nữa. Chú tôi quá đánh giá thấp thực lực của Hiên Viên Hoàng, cho là mình ở Nhật Bản thì sẽ không có ai dám làm gì, nên mới định giết chúng ta. Tổ chức Sơn Khẩu dù gì cũng đứng đầu bên xã hội đen, vốn không cần phải thanh lọc lại tổ chức. Ở trong mắt bọn họ, phát triển tô chức tức là giữ nguyên những tập quán xưa cũ, kiểu như cướp đoạt hay giết chóc mới đúng là con đường của hắc đạo."

Trầm Phi Yên hít một hơi dài, bây giờ cô mới hiểu được, hóa ra, trong nội bộ của tổ chức Sơn Khẩu cũng có tranh đoạt, bởi vậy nên bọn họ mới bị giam ở chỗ này.

"Chúng ta cứ ở đây vậy sao?" Đây là điều cô lo lắng nhất, cô không muốn mình phải chết một lần nữa. Cứ như vầy, dù có mấy cái mạng cũng không cứu được, cô không muốn chết lúc này. Cô nghĩ đến đứa con trai của mình, rồi lại nghĩ đến người đàn ông vừa đáng yêu, vừa đáng hận kia, khuôn mặt ấy cứ luôn mãi vần vương trong cô.

Sơn Khẩu Tá Trợ không nhúc nhích ngồi dưới đất, chì ngẩng đầu nhìn Trầm Phi Yên : "Em nghĩ sẽ chạy thoát được sao? Không khí trong này càng lúc càng loãng, nhiệt độ cũng nóng hơn rồi, em không thấy sao?"

Nghe hắn nói vậy, Trầm Phi Yên mới giật mình phát hiện khác biệt. Đúng là như vậy.

"Bọn họ muốn làm gì chúng ta?"

"Chôn sống."

"Hả?" Trầm Phi Yên bất ngờ, cô bắt đầu nghĩ hô hấp của mình càng ngày càng khó hơn rồi.

"Phóng này vốn là một nhà kho ngầm, nhưng bây giờ không dùng đến nữa, đang điều xe đến để san bằng chỗ này, định sẽ xây một tòa nhà cao tầng ở đây."


Trên đầu Trầm Phi Yên xuất hiện hắc tuyến, cô rất muốn chửi thề một câu, bọn họ là ma quỷ hay sao? Còn phải xây nhà cao tầng để giữ bọn họ bên trong nữa, vậy sao không xây một ngọn núi luôn cho rồi.

"Chúng ta sẽ chết ở chỗ này sao?" Trầm Phi Yên buồn bã thê lương, dạ dày bắt đầu cuộn lên, muốn đứng lên cũng rất khó thở, rất là không thoải mái.

Đây là cảm giác thiếu không khí mà chết sao? Trên đỉnh đầu dường như nghe thấy âm thanh xa xôi trôi đi mất, ông trời thật sự muốn lấy mạng cô sao?

"Không ai tới cứu chúng ta đâu, không ai biết hai ta bị đưa đến đây hết."

"Xuỵt...Anh đứng nói nữa, cứ tiếp tục, chúng ta sẽ chết nhanh hơn đó." Trầm Phi Yên dứng dậy, thử đập đập lên tường xem có chỗ nào thoát ra được không.

Sơn Khẩu Tá Trợ vẫn cứ bình tĩnh, trên mặt còn biểu hiện sự thỏa mãn: "Tôi cảm thấy rất tốt, có thể cùng em ở một chỗ, tôi thấy rất thỏa mãn. Tôi không kịp chăm sóc Anh Tử vào lúc cuối của cô ấy, bây giờ lại có thể ở cùng một chỗ, rất tốt!"

Nghe nói thế, Trầm Phi yên tưc muốn nhả khói, cái gì mà cùng chết, cùng chôn? Hắn cam tâm tình nguyện, nhưng có hỏi qua nàng không?

"Chát." một tiếng, cái tát bỏng tay rơi xuống mặt Sơn Khẩu Tá Trợ, cô tức giận nhìn khuôn mặt đang mơ màng chờ chết của hắn.

"Tôi cho anh biết, cách chết như vậy, tôi không bằng lòng. Tôi nghĩ Anh Tử của anh chắc cũng sẽ không vui vẻ gì, dù sao cô ấy nói sẽ đi tì anh, nhưng nếu bây giờ anh chết đi, không lẽ cố ấy phải sống một mình suốt đời, nói vậy thì các người bỏ nhau nhau đời đời kiếp kiếp hay sao?"

Khuôn mặt Sơn Khẩu Tá Trợ tái nhợt, ăn một cái tát thẳng tay khiến trên mặt hơi hồng hồng. Hắn nhìn Trầm Phi Yên, nhìn cô khao khát sự sống như vậy, cho dù đường cùng, cũng không muốn thỏa hiệp.

Hắn từ từ đứng dậy, trong lòng như có một loại cảm xúc đè ném không nói thành lời. Trầm Phi Yên hơi sợ, cô chắc là không muốn sống nữa rồi, mặt của cậu ấm xã hội đen mà cũng dám đánh.


Sơn Khẩu Tá Trợ bước tới một bước, Trầm Phi Yên cũng lùi dần một bước về phía sau, đến khi người đụng vào vách tường, không nhúc nhích được mới nói: "Anh, anh muốn làm gì, tôi đánh anh một cái, nếu không phục thì anh có thể đánh lại tôi một cái, tôi sẽ không phụ trách tiễn anh qua cầu Nại Hà đâu."

Cô nhắm chặt mắt lại, sợ sẽ bị đánh lại, bời vì người đàn ông Nhật Bản cũng giống như đàn ông Trung Quốc, luôn coi khuôn mặt là thứ quan trọng, lại còn hễ đụng một phát thì sẽ rút dao ra mổ bụng tự sát.

Trầm Phi Yên cảm thấy cái tát sắp tới không rơi trùng trên mặt mình mà chỉ có một luồng gió nhẹ lượt qua.

Bên tai tê dại, giọng nói người đànông cất lên nhẹ dịu như vị rượu lâu năm, nói: "Nói cho cô biết một bì mật, Anh Tử không phải tự nguyện chết mà là bị ép chết, cô ấy chỉ mong trong giờ phút cuối cùng của mình có teh63 nở nụ cười như hoa. Cô nói đúng, tôi không nên cam chịu, nếu không, chúng ta sẽ bỏ qua nhau đời đời kiếp kiếp."

Buông Trầm Phi Yên ra, Sơn Khẩu Tá Trợ lấy trong áo mình ra một nút bấm nhỏ, việc tiếp theo là chuẩn bị ấn nút.

Trầm Phi Yên kinh ngạc nhìn, trực giác nói cho cô biết, hình như cô sắp được cứu rồi.

"Cái kia là cái gì?"

Sơn Khẩu Tá Trợ cười xấu xa, hả hê nói: " Bom hẹn giờ, khi phát nổ, nóc hầm sẽ thốc lên, đến lúc đó, hai chùng ta cũng bị bay ra ngoài. Nếu tốt số thì còn lại mấy cây xương sườn, còn không thì sẽ chỉ còn là thịt vụn."

Mồ hôi rơi lộp độp, Trầm Phi Yên có cảm giác người này đang hù dọa cô: "Tôi không tin anh cũng thích kiểu chết thế này!"

"Ha ha, thật ra tôi nghĩ sẽ cùng cô chết ở nơi này, cô đã muốn nhìn thấy ánh mặt trời đúng không, vậy thì trước khi chết, chúng ta xem xem bầu trời là ánh nắng hay là ánh trăng nhé!"