Chập tối, Quách Phó lái xe đưa anh và cô đến nhà bà ngoại Chu.

Cô vừa mở cửa đi vào thì bà ngoại Chu đã vội ra đón, thấy anh cũng có mặt ở đây đột nhiên bà ngoại Chu vui hơn hẳn, còn rất nhiệt tình mà mời anh vào nhà.

" Tô Niên, con đến chơi à, mau vào trong đi " bà ngoại Chu lo nói chuyện với anh mà quên luôn cả cô.

" Bà ngoại à còn con thì sao? " cô uỷ khuất nói.

" Tô Niên là khách còn con là chủ thì phải biết nhường một chút chứ "
Lần đầu gặp anh, bà ngoại Chu khá thích tính cách trầm trầm, ít nói của anh bởi vì là đàn ông đừng nên nói quá nhiều sẽ mất hay.

Gì mà khách với chủ? Rõ ràng là bà ngoại Chu đang thiên vị.

" Bà ngoại, Tuyết Giao vẫn chưa về sao? Còn Tuyết Hoa đâu? "
Cô vào nhà thì xung quanh chẳng thấy hai chị Tuyết Giao đâu cả, bình thường là giờ này Tuyết Giao đã tan ca rồi mà.

" Tiểu Giao có việc bận nên về muộn một chút, còn tiểu Hoa, con bé lúc sáng đột nhiên sốt nên vẫn còn nằm trong phòng " bà ngoại Chu đáp.

" Vậy à, bà ngồi đi, con vào bếp chuẩn bị thức ăn "
Viên Thi đặt túi xách xuống sopha sau đó cất bước vào bếp, sẵn tiện cô rót hai ly nước ra cho anh và bà ngoại Chu luôn.

" Con uống đi, đừng ngại "
" Vâng " anh gật đầu đáp.

Anh ngồi nói chuyện với bà ngoại Chu nhưng ánh mắt lâu lâu lại liếc nhìn Viên Thi trong bếp.

Bộ dạng cô lúc này giống như một người phụ nữ của gia đình vậy.

Đồ ăn chín, cô không vội mang ra mà điều đầu tiên cô làm là mang khây cháo vào phòng của Tuyết Hoa sẵn cô kiểm tra xem còn sốt hay không?
" Tuyết Hoa, em đã đở hơn chưa? " cô đưa tay chạm lên trán để thử nhiệt độ cơ thể.

" Đỡ rồi ạ, lúc trưa bà ngoại có cho em uống thuốc nên bây giờ đã bớt sốt một chút " Tuyết Hoa ngồi dựa lưng vào đầu giường để nói chuyện với cô.


" Ăn cháo xong rồi uống thêm một liều thuốc nữa, ngày mai là khoẻ ngay " cô đưa tay lên xoa đầu Tuyết Hoa.

Cô còn chu đáo mà lột vỏ thuốc cho Tuyết Hoa và ngồi đợi Tuyết Hoa ăn, cô sợ khi cô đi rồi thì con bé này lại không ăn đầy đủ thế nên cô phải ngồi canh chừng.

Bây giờ vẫn còn khá sớm, ăn tối trễ một chút cũng chẳng sao.

Thấy Viên Thi đi vào phòng thì bà ngoại Chu liền lên tiếng hỏi anh về mối quan hệ của hai người.

" Tô Niên, con và Viên Thi đang yêu nhau à "
" Vâng, con và cô ấy đang yêu nhau "
Anh biết thế nào bà ngoại Chu cũng sẽ hỏi anh câu này thôi, Tô Niên cũng chẳng giấu giếm gì mà khai thật với bà.

Bà ngoại Chu cười vui vẻ trước câu trả lời của anh, bà đoán không sai mà, đúng không?
Bà sống hơn nữa đời người rồi thế nên chỉ nhìn thôi là biết ngay.

Bà ngoại Chu rất mong cháu gái mình có thể tìm được một người yêu cô thật lòng và sống thật hạnh phúc.

Như vậy dù bà có chết cũng yên lòng vì nếu không có bà thì vẫn còn anh chăm sóc cô.

Đột nhiên bàn tay già nua của bà ngoại Chu đặt lên tay anh, Tô Niên cũng vì hành động đó của bà mà đưa mắt nhìn theo.

" Hai người yêu nhau là bà vui rồi, bà chỉ mong sau này con đối xử với Viên Thi tốt một chút, con bé từ nhỏ đã phải chịu nhiều tổn thương thế nên con hãy bảo vệ nó giúp bà "
Số cô sinh ra đã rất bất hạnh không có cha đã thế còn phải mất mẹ sớm, bà ngoại vẫn luôn cố gắng yêu thương và bú đắp lại những tổn thương của cô.

Bây giờ cô gặp được anh, là bà đã không còn lo lắng gì thêm nữa.

" Được, con hứa với bà là sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, bà yên tâm " anh nghiêm túc nói.

Nếu bà ngoại Chu không nói thì anh cũng sẽ làm như vậy, anh có trách nhiệm phải bảo vệ người phụ nữ của mình được an toàn.

Sự nghiêm túc của anh khiến bà ngoại Chu hài lòng, cháu gái bà còn rất nhiều thiếu sót nhưng bà tin vào anh sẽ đối tốt với cô và giúp cô ngày càng trưởng thành hơn.


Sau bữa tối, cô và anh ngồi chơi với bà ngoại Chu thêm chút nữa sẵn tiện chờ Tuyết Giao về luôn.

" Hai đứa ngồi chơi đi, bà vào nghỉ ngơi đây " bà ngoại Chu không muốn làm kỳ đà cản mũi hai người thế nên viện lý do vào nghỉ ngơi để anh và cô tự nhiên hơn.

" Con đưa bà đi "
" Không cần, bà tự đi được "
Cô định đứng lên đưa bà về phòng nhưng lại bị bà ngoại Chu từ chối, bà nói xong thì cất bước đi.

Bà vừa đi khỏi thì Tô Niên đã bế cô lên đùi mình, anh không nhanh không chậm đưa mặt mình vào cổ cô để ngửi mùi hương quen thuộc kia.

" Khi nãy anh và bà đã nói chuyện gì? Tại sao khi em ra lại im lặng thế? " cô nhỏ tiếng hỏi.

" Không gì "
Cuộc trò chuyện của anh và bà ngoại Chu cũng chẳng có gì cả, không cần thiết phải nói cô nghe.

" Anh có mệt thì qua phòng em nghỉ ngơi xíu đi, em ngồi chờ Tuyết Giao một mình được rồi " ngón tay cô khẽ chạm lên khuôn mặt anh.

" Không sao cả "
Chiếc tivi phía trước đang chiếu cảnh hôn nhau của đôi nam nữ nhưng đến khi nhìn lại anh và cô cũng đang trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào chẳng khác gì trong phim.

" Này hai người đừng tình tứ trước mặt tớ nữa " Tuyết Giao nói.

Khi Tuyết Giao mở cửa đi vào vậy mà anh và cô vẫn không hay cho đến khi Tuyết Giao lên tiếng thì Viên Thi mới vội vàng buông ra.

Cô thật sự không để ý tới bởi vì hôn quá sâu khiến cô không để tâm đến những thứ xung quanh.

Tô Niên nhìn vẻ mặt ngại ngùng của cô thì nhếch môi cười, anh biết nhưng anh cố tình làm ngơ đi chỉ là muốn xem cô phản ứng thế nào thôi.

" Cậu về rồi à, ngồi đi " cô cười cười nói.


" Này, tớ vừa nghe được khoảng chừng tuần sau Đường Thế Bách về đây đấy " Tuyết Giao vừa ngồi xuống đã vào việc ngay.

" Sao cậu biết "
Khi nãy Tuyết Giao đi gặp đối tác cùng Liêu Minh Tề và vô tình nghe được cuộc chuyện giữa hắn và Đường Thế Bách.

" Tớ vô tình nghe được, giữa Liêu Minh Tề và Đường Thế Bách chắc chắn là có vấn đề gì đó " Tuyết Giao nói.

" Tớ cũng nghĩ vậy, cậu cứ theo dõi hắn ta là được, tớ sẽ điều tra bọn họ thêm "
Nếu như hai người bọn họ có liên lạc với nhau thì mối quan hệ không đơn giản chút nào, cô sẽ từ từ tìm hiểu rõ hơn.

Hơn 9 giờ tối cô và anh trở về biệt thự, Viên Thi thay đồ xong thì lên giường nằm ngay, cả ngày cô cứ đi mãi nên có chút đau lưng.

" Chuyện đó em không cần phải bận tâm tới, tôi tự có sắp xếp " anh trầm giọng nói.

" Nhưng em vẫn muốn giúp đỡ anh mà, anh còn rất nhiều việc phải làm, một mình anh đâu thể nào lo xuể " cô đáp.

Chuyện của cô thì cô cũng phải tự giải quyết chứ, biết là anh đang giúp đỡ mình nhưng cô không thể ngồi yên để một mình anh lo liệu tất cả được.

" Có chuyện gì thì nói với tôi, tôi giúp em, không được tự mình quyết định, biết chưa? " tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

" Em biết rồi mà "
Câu này anh đã nói đi nói lại rất nhiều lần rồi, cô có bao giờ tự mình quyết định đâu.

" Ngủ đi "
Tô Niên cúi đầu xuống hôn lên trán cô, anh đã hứa với bà ngoại Chu là phải bảo vệ cô thì nhất định anh phải giữ lời hứa đó.

Việc trả thù của cô cũng khá nguy hiểm thế nên anh càng không thể để cô tự mình giải quyết.

Cảm giác được anh ôm thật sự rất thích, trước giờ cô chưa từng yêu nên không thể hiểu nhưng hiện tại đã cảm nhận được có người yêu lo lắng là như thế nào?
Rất hạnh phúc!
6 giờ sáng hôm sau, anh và cô vừa xuống phòng khách thì đã thấy Tô Dạ ngồi đó, Tô Niên chỉ nhìn ông cũng chẳng hỏi han câu nào.

Anh biết chuyện ba mình đã đến thành phố Sơn Đông trước đó thế nên việc ông có mặt ở đây anh cũng lường trước hết rồi.

" Xem ra hai viên đạn đó không làm khó được cô nhỉ? " Tô Dạ thấy cô vẫn sống khoẻ mạnh thì lên giọng nói.


" Vâng, con mệnh lớn nên vẫn chưa chết được đâu ạ, con còn phải sống để thay bác chăm sóc anh ấy vậy nên bác trai không cần lo lắng vì có con bên cạnh anh ấy rồi " cô cười nhẹ đáp lại.

Cô vừa nói vừa ôm cánh tay anh, Viên Thi không biết rằng hôm nay Tô Dạ đến đây, hôm qua cô cũng không nghe anh nhắc về vấn đề này.

Nhưng đột nhiên ông tới đây làm gì?
Tô Dạ nhìn cô với ánh mắt tức giận, lần trước cô bị như vậy vẫn chưa sợ sao? Lại còn dám nói năng với ông như vậy.

Lá gan của cô không nhỏ.

" Tới đây làm gì? " anh không nhanh không chậm hỏi.

" Ta tới đây thăm con không được sao? "
" Thăm tôi? Hừ "
Anh hừ lạnh một tiếng, nếu ông đã có lòng tốt như vậy thì đã không bỏ mặc anh suốt mấy năm qua rồi, nghe câu này từ Tô Dạ chỉ khiến Tô Niên chán ghét thêm thôi.

" Ta có chuyện muốn nói với con "
" Ta muốn con cung cấp lô vũ khí trong chuyến hàng lần này, lợi nhuận ta sẽ chia đều cho con "
Ông thừa biết những lô vũ khí của anh rất chất lượng nếu như anh đồng ý vận chuyển cho ông thì xong vụ này chắc chắn ông sẽ lời rất nhiều tiền.

Thế nên ông mới đến đây gặp anh để nói chuyện.

" Tôi không thiếu tiền và tôi không chấp nhận yêu cầu đó của ông " anh lạnh giọng đáp.

Khi ông đến đây thì anh cũng biết là ông có chuyện cần nói rồi, quả nhiên là suy đoán của anh luôn đúng.

" Chuyến hàng đến Mỹ lần này khá quan trọng vậy nên con hãy suy nghĩ lại đi, ta chỉ nhờ con lần này thôi, ta sẽ đợi tin của con "
Ông Dạ nói xong thì đứng dậy rời đi, bởi vì nhờ anh thế nên ông càng không được lớn tiếng hay nặng lời, lần hợp tác đầu tiên với bên kia, ông Tô phải chuẩn bị thật kỹ nhầm tạo lại danh tiếng của mình.

" Cho người điều tra xem ông ấy đang hợp tác với ai? " anh liếc mắt qua Châu Phong nói.

" Vâng lão đại "
Ông ở trong hắc đạo cũng khá lâu và ông cũng hiểu rõ rằng vận chuyện một lô vũ khí là điều không dễ dàng vậy mà ông lại chẳng xem xét tình hình mà nhận lời ngay.

Anh không rãnh đứng sau để dọn dẹp giúp ông.

.