Chương 1: Tối qua chúng ta đã làm cái gì

Đau.

Lâm Ngọc Linh dùng lực vò đầu, cơn đau kéo dài từ thái dương dọc theo thân thể từng chút một xuống bên dưới, cả người không khỏi căng thẳng.

Mở mắt ra, cô mới nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng sang trọng bậc nhất.

Rèm cửa màu be đang tung bay, một người đàn ông cao lớn đang quay lưng về phía cô, bụng dưới quấn khăn tắm. Nhìn từ phía sau, bả vai, eo và bụng của anh, chỗ nào trên cơ thể cũng cường tráng, mạnh mẽ.

“Cạch” một tiếng châm thuốc vang lên, anh hít vào một hơi sâu, động tác có chút bực bội, tia lửa tàn thuốc phản chiếu đường nét hoàn hảo và rắn chắc của anh.

“Anh… Anh là ai?” Trong nháy mắt, đầu óc của cô trở nên tỉnh táo.

Sao cô có thể ở nơi này với một người đàn ông khác?

Lâm Ngọc Linh thử hét lên một tiếng sợ hãi, nhưng sau cơn say hôm qua giọng nói của cô khàn đặc. Cô lập tức túm chặt chăn quấn mình thành một quả bóng, trạng thái phòng bị nhìn người đàn ông kia.

Động tác hút thuốc của Chu Hoàng Anh dừng lại, ánh mắt khẽ thu lại, quay mặt qua.

“Tỉnh rồi sao?”

Giọng của anh lạnh như băng dọa người, sắc mặt lạnh lùng nhìn cô.

“Chu… Hoàng… Anh?”

Khi tầm mắt chạm vào nhau, nhìn thấy rõ khuôn mặt xa cách và lạnh lùng của người đàn ông này, Lâm Ngọc Linh không tin được nói to. Thần kinh toàn thân cô lúc này đang rất căng thẳng.

Cô có bị hoa mắt không?

Người đàn ông để trần thân trên và ở cùng phòng với cô, không ngờ lại là một chiến thần tiếng tăm lừng lẫy trong quân khu phía Bắc – Chu Hoàng Anh?

Chu Hoàng Anh là ai?

Là cháu đích tôn của Tập đoàn Bảo Thắng, là một thủ trưởng nổi tiếng kiên cường, anh dũng trong quân khu phía Bắc. Anh gia nhập quân đội năm mười tám tuổi, trong chín năm nay anh đã lập được vô số những chiến công.

Gần đây trên tivi vừa đưa tin anh lãnh đạo lực lượng đặc vụ quét sạch ổ buôn bán vũ khí tư nhân trái phép.

Nếu chỉ thế thì cũng thôi đi, ba của Chu Hoàng Anh còn là người giàu nhất thủ đô, có vô số tài sản.

Chu Hoàng Anh là một người đàn ông độc thân hoàng kim trong bảng danh sách độc thân, không biết có bao nhiêu các cô gái chen chúc vỡ đầu muốn gả cho anh.

Lâm Ngọc Linh không thể ngờ được, người đàn ông mà cô ngưỡng mộ trên tivi lại thật sự xuất hiện trước mặt cô.

Có phải cô đang mơ đúng không?

“Tôi… Chúng ta… Tối qua..” Đôi chân nhỏ bé của Lâm Ngọc Linh ở dưới chăn không ngừng vặn vẹo, cánh tay ôm lấy vai của cô vừa vặn che được vòng một tròn trịa.

“Tiếp theo tôi sẽ hỏi cô ba câu hỏi, phiền cô trả lời thành thật. Nếu như có một lời gian dối, tôi sẽ không để cô tiếp tục sống ở thủ đô, ở lại nơi này nữa”

Người đàn ông dùng ngón tay bóp nát tàn thuốc, xoay người lại.

Đường nét lạnh lùng phác họa từng cơ bụng ở eo và bụng anh, tràn đầy nam tính, độc.

đoán. Giọng điệu của anh vừa lạnh lùng vừa ngầu vừa kiêu ngạo chỉ khiến cô cảm thấy như bị thần chết chiếm giữ vậy.

Bầu không khí lập tức chìm trong im lặng.

Ánh mắt Lâm Ngọc Linh lóe lên.

“Được” Cô nhéo mạnh vào lòng bàn tay mình một cái rồi nơm nớp lo sợ gật đầu, dường như không có lý do gì để từ chối.

Gia đình của cô đều ở thủ đô, mẹ bị bệnh nặng, em trai còn nhỏ, cô không muốn bởi vì giận dữ với người đàn ông này mà ảnh hưởng đến gia đình của mình.

“Năm nay cô bao nhiêu tuổi?” Chu Hoàng Anh nhìn chăm chằm cô với đôi mắt lạnh lùng.

Lâm Ngọc Linh giật mình một cái, thật sự không dám đối mặt với ánh mắt ấy.

Anh bước từng bước tới gần giường, giường như sự lạnh lẽo trong không khí lại càng tăng thêm.

Cô chỉ có thể hơi cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Mười chín tuổi”

Nghe vậy, vẻ mặt lạnh lùng của Chu Hoàng Anh như tản ra một chút. Tình huống xem như không tệ lắm, ít ra cô không phải vị thành niên.

“Yêu đương bao lần rồi?” Đây là câu hỏi thứ hai anh hỏi cô.

Điều này nằm ngoài dự đoán của cô. Kinh ngạc, ngoại trừ kinh ngạc, cũng chỉ có kinh ngạc.