Chương 18: Nhắm mắt lại, diễn một vở kịch

Các phóng viên âm thầm kêu khổ, ngay khi mọi người nghĩ, Chu Hoàng Anh sẽ nổi giận thì người đàn ông đã cười một cách bất thường.

Đôi môi mỏng khẽ cong lên, có vẻ như đang giễu cợt nhưng lại mang theo vẻ lạnh lùng khó hiểu “Lần đầu tiên tôi biết bạn trai và bạn gái thân mật qua miệng các người lại thành một giao dịch bẩn thỉu?”

Giọng điệu của anh chậm rãi, đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “Bạn trai, bạn gái”

Bùm!

Tác dụng của những lời này hoàn toàn có thể ngang với vụ nổ bom nguyên tử.

Không chỉ Lâm Ngọc Linh trong vòng tay Chu Hoàng Anh trở nên trống rỗng, mà các phóng viên và những người dừng lại xem náo nhiệt đều bị choáng váng. Có mấy người thậm chí còn đánh rơi micrô, trợn mắt há mồm, nhìn thật buồn cười Tai bọn họ không có vấn đề gì đúng không?

Anh vừa nói gì?

Bạn trai và bạn gái?

Ánh mắt hoài nghĩ của Lâm Ngọc Linh đã quá rõ ràng, nhưng Chu Hoàng Anh thậm chí còn không nhìn cô. Cánh tay dài thu lại, càng kéo hai người bọn họ lại gân nhau hơn, hành động mập mờ này càng khẳng định điều anh vừa nói.

“Thủ trưởng Hoàng Anh, ý anh là… Anh và cô Lâm Ngọc Linh đang có quan hệ tình cảm?”

Một phóng viên nuốt nước bọt, vẻ mặt khiếp sợ.

“Anh đang nói đùa đúng không?”

Chu Hoàng Anh có thể yêu một nữ sinh viên đại học bình thường sao?

Ha ha, có đánh chết anh ta cũng không tin.

“Đây là anh đang nghỉ ngờ tôi sao?”

Đôi mắt Chu Hoàng Anh đần phủ một tầng băng giá, ánh mắt nhàn nhạt nhìn người đó, giống như một vị vua đang tức giận: “Ba mẹ tôi còn không quản tôi yêu ai, anh là cái thứ gì?

Từng câu từng chữ, ngang ngược lại lạnh thấu xương khiến người ta cảm thấy như đang ở trong gió lạnh Lời cảnh cáo đơn giản đã chặn ngay miệng của nhiều người nhưng vẫn có một số người không muốn từ bỏ.

“Thủ trưởng Hoàng Anh, cho dù muốn thanh minh cho vụ bê bối này, anh cũng không cần dùng đến lí do này”

Chu Hoàng Anh cười khẽ một tiếng, nhướng mày, đôi mắt đen đầy lạnh lùn ra nếu không cho các người một chút chứng cứ thì các người sẽ không cam lòng”

Từ khi Chu Hoàng Anh xuất hiện đến giờ, Lâm Ngọc Linh đã trở nên mơ màng, đặc biệt là sau khi Chu Hoàng Anh công bố mối quan hệ của bọn họ.

Cô gần như há miệng vì kinh ngạc, không biết phải phản ứng thế nào.

Đột nhiên.

“Ngọc Linh”

Một tiếng gọi thật dịu dàng.

“Hả?”

Lâm Ngọc Linh bất giác nghiêng đầu, bỗng dưng trước mắt tối sầm, ngay sau đó trên môi truyền đến cảm giác ấm áp, đôi mắt xinh đẹp của cô mở to, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cơ thể cứng đờ như đá.

Một giây tiếp theo, cô nghe thấy anh nói một câu “Nhắm mắt lại, diễn một vở kịch”

Câu nói phát ra như một mệnh lệnh.

Lông mi của Lâm Ngọc Linh run lên, cô vừa định nói thì chiếc lưỡi linh hoạt của người đàn ông với vào, bắt lấy chiếc lưỡi nhỏ đang lảng tránh của cô, bắt buộc cô khiêu vũ cùng anh.

Xung quanh lại rơi vào im lặng.

Thật lâu sau, có người quát to: “Ngây ngốc cái gì, còn không mau chụp đi”

Hình ảnh quý giá như vậy gây xôn xao từng phút.

Mọi người nhìn hai người hôn nhau nồng nàn giữa đám đông, hóa đá mất mấy giây mới có phản ứng, cầm máy chụp hình lên, điên cuồng chụp ảnh.

Lâm Ngọc Linh không thế nhớ nụ hôn kéo dài bao lâu, ngay khi cô cảm thấy mình sẽ ngất đi vì thiếu dưỡng khí, Chu Hoàng Anh đã buông cô ra, cánh tay cường tráng vẫn giữ chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.

“Tôi nghĩ chuyện này có thể kết thúc ở đây Đôi mắt Chu Hoàng Anh sâu hơn trước, giọng nói cũng hơi khàn.

Anh dùng tay ra hiệu.