Hai người chân trước mới vừa đi, Thẩm Diễm liền cười rộ lên, nhấc chân đá đá Hàn Minh Tuấn: "Kaine, mấy ngày không gặp, cậu lại càng đẹp trai hơn đấy.".

Ánh mắt Hàn Minh Tuấn lạnh lùng bắn lại: "Có tiến triển gì mới không?"

Thẩm Diễm cảm thấy người bạn này của mình thật sự không biết đùa là gì, vừa thấy mặt đã nói đến công việc rồi.

Không khỏi nghiêm mặt lại, đàng hoàng tử tế báo cáo: " Những cổ phần của công ty Bạch thị, đã thu mua được tương đối, hiện tại, chỉ cần một mồi lửa, gây ra chút sự cố, thì Bạch thị lập tức gặp đầy nguy cơ rồi."

"Ngay sau đó chúng ta lại giật dây cho đám cổ đông nhào nháo một phen, Bạch Chấn Đại mà không từ chức thì tôi không phải mang họ Thẩm nữa.".

"Đúng rồi!". Thẩm Diễm đứng lên đi đến gần Hàn Minh Tuấn, giảm âm lượng khẽ nói: "Có phải cậu và Vương Gia Nhĩ để lộ ra dấu vết gì hay không mà Bạch Tử Cúc lại muốn điều tra về cậu."

Hàn Minh Tuấn cũng đã sớm đoán được điều này, nên chỉ nhếch môi cười, ngay cả đáy mắt cũng mang đầy vẻ châm chọc.

"Cô ấy thì có thể có điều tra ra cái gì chứ?"

Thẩm Diễm lắc đầu thở dài: "Đáng tiếc, đáng tiếc, Bạch Tử Cúc lại nhờ Bạch Duệ Thần điều tra, mà Bạch Duệ Thần lại giao việc này cho tôi, bọn họ không thể nào ngờ được, Thẩm Diễm tôi lại người của Hàn Minh Tuấn cậu, ha ha..."

Hàn Minh Tuấn lạnh lùng trừng mắt nhìn lại, Thẩm Diễm ngay lập tức liền ngậm miệng, sau đó, vừa cười vừa giải thích: "Ý của tôi là tôi với cậu cùng đi một thuyền, cậu đừng có hiểu sai ý tôi nhé.".

Anh hừ lạnh, anh mà lại hiểu sai sao!

"Vậy cậu trả lời như thế nào?"

Thẩm Diễm mấp máy môi, ngước đôi mắt hoa đào lên nhìn chằm chằm vào Hàn Minh Tuấn: "Đương nhiên nói không có kết quả rồi, bằng không thì làm sao bây giờ? Nói với Bạch Tử Cúc rằng chồng của em quả thực có quan hệ không chính đáng với chị dâu của em à, hai người các cậu hãy chú ý một chút đi."

Vừa nói xong, lại nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh bắn về phía mình, Thẩm Diễm liền trở nên đứng đắn: "Mà tôi cũng không dám chắc, Bạch Duệ Thần có nhờ người khác đi điều tra nữa hay không.".

"Cứ để bọn họ điều tra, Hàn Minh Tuấn tôi làm việc, lúc nào cũng quang minh lỗi lạc.".

"Khụ!", Thẩm Diễm suýt chút nữa liền bị sặc nước, lại nhấc chân đạp cho Hàn Minh Tuấn một cái: "Cậu đấy, nói dối mà không bao giờ đỏ mặt, nhưng tôi nghĩ ngay cả khi cậu ta nhờ người khác đi điều tra thì cũng sẽ không tra ra cái gì. Kaine à, cậu nói xem, tôi bán mạng làm việc cho cậu như vậy, sau khi xong chuyện, cậu định thưởng cho tôi cái gì?"

Hàn Minh Tuấn lại trừng mắt, tựa hồ như sau khi Bạch Tử Cúc rời đi anh liền không cho người đàn ông bên cạnh mình sắc mặt tốt bao giờ.

"Cậu muốn tôi thưởng cái gì?". Tuy đang hỏi nhưng giọng nói lạnh như băng.

"Khụ, khụ!", Thẩm Diễm liền ho khan, sau đó kề tai Hàn Minh Tuấn thấp giọng nói một câu: "Tôi cái gì đều không cần, chỉ cần Bạch Tử Cúc, sau khi xong chuyện, cậu tặng cô ấy cho tôi đi!"

Nghe cậu ta nói lời này, mặt của Hàn Minh Tuấn chợt tối sầm lại, âm trầm kh ủng bố, tàn nhẫn ẩn hiện.

"Mẹ nó, cậu muốn chết sao?". Anh rống to, đến nỗi Thẩm Diễm phải giật mình rụt người lại.

""Gì chứ, sao lại hung dữ như vậy? Dù sao cậu cũng không yêu cô ấy, đồng ý cưới cô ấy bất quá chỉ là vì muốn điều tra một bí mật, sớm muộn gì cậu vẫn sẽ vì Vương Gia Nhĩ mà ném cô ấy đi. Vậy thay vì ném đi, thì không bằng tặng lại cho tôi, nha đầu kia thật rất hợp với khẩu vị của tôi, đối cô ấy tôi từ lâu đã nhất kiến chung tình rồi."

Nghe nói bạn mình như thế, không biết tại sao, ngực của anh lại có một cơn chua xót ập tới, nhanh đến nỗi không cảm nhận được đó là tư vị gì.

Anh không yêu cô sao? Không yêu sao?

Anh không biết, khi thấy Vương Gia Nhĩ phải gả cho người khác, anh cũng không quan tâm mấy, nhưng khi nghe Thẩm Diễm nói muốn có cô, ngực của anh liền bốc cháy, càng lúc càng thấy phiền.

Vì sao anh lại có cảm giác này? Chẳng lẽ... anh đã phát sinh tình cảm với cô?

Có sao, Hàn Minh Tuấn có chết cũng không tin, bản thân mình thế nhưng đã thật sự yêu nha đầu kia rồi.