Không nghĩ tới hắn lại nói như vậy, cô nhất thời nghẹn lời.
Hắn thấy cô không nói gì nữa thì lại tiếp tục xem nội dung bài đăng trên điện thoại, vừa xem vừa nói:
“Lần đầu tiên chăm sóc phụ nữ mang thai, tôi cũng có chút bỡ ngỡ chứ.

Nhưng đây là trách nhiệm của tôi, có cái gì không rõ tôi sẽ chủ động tìm hiểu, phải làm chỗ dựa cho mẹ con em chứ.”
Cô thở dài, nói không cảm động là giả, nhưng người đàn ông này, cho dù có tốt đẹp đến đâu cũng không thuộc về cô.

Nên hắn quan tâm đến cô để làm gì chứ, hắn càng quan tâm, càng săn sóc, thì sau này khi rời xa hắn, cuộc sống một mình của cô sẽ càng khó khăn.
“Tôi thật lòng muốn đối xử tốt với em và con, em phải tin tôi, ít nhất là lần này hãy tin tôi.”
Chẳng cần hắn nói ra, cô cũng đã tin rồi.

Tin rằng hắn thật tâm muốn cho cô và em bé trong bụng một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc, tin rằng hắn thật lòng thật dạ muốn che chở cho cô.
Người đàn ông này, cái gì cũng tốt.

Chỉ có một điều duy nhất không tốt, là không yêu cô.

Cô cũng muốn nhắm mắt lại, mở mắt ra, coi như quên hết mọi thứ, sống trong ảo tưởng tốt đẹp rằng hắn yêu cô.

Nhưng không thể.
Sự thật rành rành trước mắt, người hắn yêu đã trở về.

Hắn chỉ vì trách nhiệm với đứa con trong bụng nên mới chăm sóc cho cô.
Làm sao cô có thể coi như hắn yêu cô, rồi mặc nhiên hưởng thụ những tốt đẹp thuộc về người khác được.
“Em đỡ mệt chút nào chưa? Còn muốn ngủ nữa không?”
Hắn thấy cô không lên tiếng thì khẽ thở dài, chuyển chù đề sang chuyện khác.

Cô đã ngủ hơn một tiếng, chắc cũng đỡ mệt nhiều rồi.
Che miệng ngáp một cái, cô lắc đầu.
“Không ngủ nữa, buổi trưa ngủ nhiều quá, đến tối lại mất ngủ.”
Cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, từ lúc trở về thành phố này tới giờ, có quá nhiều chuyện xảy ra, cô quên béng mất bé mèo con mình nhận nuôi từ mấy tháng trước.

“Em sao vậy?”
Thấy sắc mặt cô hơi đổi, hắn sợ phụ nữ thai lại bắt đầu thay đổi thất thường, sớm nắng chiều mưa, nên mở miệng hỏi.
Có lẽ hắn được tính là một người đàn ông may mắn, vì phụ nữ thai nhà hắn khá dễ chiều.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên nụ cười, đối mắt nâu sáng ngước nhìn hắn.
“Không sao, anh không cần nơm nớp lo sợ tâm trạng tôi thất thường như vậy.

Chỉ là tôi nhớ tới Kem thôi, lâu rồi không gặp, không biết nó còn nhớ tôi không.”
Hình như cũng ý thức được bản thân suy nghĩ quá nhiều, hắn bật cười, không biết là cười cô vừa ngủ dậy đã nhớ mèo hay cười chính mình biểu hiện lo lắng quá độ.
“Kem vẫn ở phòng bên cạnh, ăn được ngủ được, em yên tâm là tôi không ngược đãi nó.

Bác Hoa còn cưng nó hơn tôi nữa.”
Nữ giới thường có thiên hướng yêu thích các loại thú cưng nho nhỏ đó hơn đàn ông, nên bác Hoa cưng bé con cũng là chuyện bình thường.

Đến người ghét chó mèo như hắn còn cam tâm tình nguyện hạ mình chăm sóc bé mèo con nữa là.
“Nó đã lớn hơn chút nào chưa? Được mấy cân rồi? Thời gian gần đây sức khỏe có vấn đề gì không?”
Thấy cô hỏi quá nhiều, hắn chỉ cười cười đứng dậy khỏi giường, kéo tay cô.
“Đã quan tâm đến nó như vậy thì sang đó thăm thôi.

Em tự mình bế nó lên, tự mình cảm nhận sức nặng của nó là chính xác nhất.”
Cô bĩu môi, gạt tay hắn ra, tự mình rời khỏi giường.
“Không cần anh nhắc, tôi cũng đang định sang thăm bé con của tôi đây.”
Căn phòng nho nhỏ ở ngay gần phòng ngủ chính, là lãnh địa riêng của mèo con.

Bây giờ phải nói là mèo nhỡ mới đúng.

Nhúm lông đen nho nhỏ đã phình ra thành quả cầu lông đen, ôm cũng khá nặng tay.
Bác Hoa ra ngoài có việc đã trở về, lúc hai người đi vào nhìn thấy bác đang ôm lấy mèo con, đút nó ăn cá khô.

Hoàng lần nữa bật cười, bảo bác:

“Cho nó ăn ít thôi bác, sắp tròn thành quả bóng rồi.”
Bác vuốt mảng lông đen mềm mượt trên đầu mèo, cũng cười nói với hắn:
“Mèo con đang tuổi ăn tuổi lớn, phải cho ăn nhiều mới phát triển được.”
Tai thính nghe tiếng bước chân liền biết có người đi vào, đầu mèo quay ra cửa, nhận ra mùi vị quen thuộc đã lâu không gặp, mở miệng “meo” một tiếng.

Thân thể tròn vo cựa quậy nhảy khỏi lòng bác Hoa, chạy ngay về phía Tâm.
“Meo… meo…”
Mùi vị vừa xa lạ vừa quen thuộc của cô khiến mèo con muốn thân cận nhưng lại không dám trực tiếp trèo lên người, có lẽ là liên quan đến chuyện cô đang mang thai, hoặc là do quá lâu rồi không gặp.
Vừa kêu meo meo, mèo ta vừa đi vòng quanh chân người, giống như đánh giá độ thân cận của người này.
“Kem có nhớ chị không?”
Mèo chưa kịp đánh giá gì, đã có hai bàn tay to lớn nhấc bổng thân thể tròn vo của nó lên, vừa rời khỏi mặt đất đã bị ôm vào lòng ve vuốt.
“Meoooo…”
Kem meo lên một tiếng thật dài kháng nghị, dáo dác quay xung quanh như tìm kiếm đồng minh, thấy hai người quen đứng xem trò vui liền hướng về đó kêu vài tiếng.
Hoàng trừng mắt nhìn mèo, tặng nó một ánh mắt cảnh cáo.

Không biết có hiểu hay không, nhưng sau khi nhận được tín hiệu từ phía hắn, quả bóng đen trong lòng cô yên tĩnh hắn.

Cũng có thể là do được ve vuốt quá thoải mái, mèo từ bỏ giãy dụa, nằm trong lòng cô kêu grừ grừ.
“Đáng yêu quá.”
Quả nhiên chỉ cần có sự xuất hiện của chó nhỏ mèo nhỏ, sự tồn tại của hắn trong mắt cô sẽ chạm tới tận đáy của đường cong parabol.

Xem kìa, vừa nhìn thấy mèo đã chạy tới ôm ấp ve vuốt, còn khen nó đáng yêu, để mặc hắn đứng một chỗ.
Hắn trơ mắt nhìn một người một mèo tạo thành thế giới riêng, hừ một tiếng, quyết tâm phá vỡ kết giới.

Ngồi xổm xuống, đưa tay ra… trêu mèo.
Đợi hắn thành công xâm nhập vào kết giới của loài mèo, bác Hoa mỉm cười đi ra khỏi phòng, nhường lại không gian riêng cho người trẻ.
“Lâu rồi em mới về, tối nay chúng ta tới thăm ông nội nhé.

Sức khỏe của ông dạo này hơi kém, bác sĩ nói thời tiết thay đổi, người già hay ốm vặt lắm.”

Cô gật đầu, vốn cũng định tới thăm ông.

Ông đối đãi với cô như là cháu gái, cô cũng rất kính trọng ông, nên không thể có chuyện trở về mà không tới thăm ông được.
“Được, tôi cũng muốn tới thăm ông một chút.”
Đột nhiên trong lòng hắn nảy ra một suy nghĩ hơi khác thường.
“Nếu em không nỡ rời xa mèo của chúng ta thì mang nó cùng đến nhà ông nội.

Ông cũng thích nó lắm.”
Nhìn hắn như xác nhận lời hắn vừa nói là đúng, cô lại cúi đầu nhìn mèo.
“Kem có muốn tới thăm ông nội không?” Sau đó lại tự mình lắc đầu: “Thôi để hôm khác đi, hôm nào rảnh rỗi hơn một chút.”
Tới khi chiếc Ferrari màu đen nhám rời khỏi garage, chạy thẳng ra đường quốc lộ, hòa vào dòng xe cộ, trong lòng người ngồi ghế phụ lái vẫn ôm một quả cầu đầy lông đen bóng thích kêu meo meo.
“Lần này qua có thể ông sẽ giữ chúng ta phải ngủ lại đấy.

Đã lâu rồi không qua thăm ông mà.

Em đang có bầu, cũng không nên đi lại nhiều.”
Cô gật đầu với hắn, cũng đã chuẩn bị tinh thần ngủ lại nhà cũ một đêm, dù sao trong nhà cũ ông đang ở cũng có sẵn phòng ngủ của hắn.
“Được, tùy theo ý anh.”
Rất nhanh, xe đã dừng lại trong garage nhà ông, hai người một mèo đi xuống.

Trời đã nhá nhem tối, ông nội đứng ngoài cửa đợi hai vợ chồng, bóng dáng già nua hắt lên cửa kính.
Ông đã lớn tuổi rồi, người lớn tuổi, rèn luyện sức khỏe đến đâu cũng không địch lại được ông trời, tuổi tác cao lên thì bệnh tật cũng kéo đến.

Một thời gian khá dài không gặp, nhìn ông đã không còn khỏe mạnh như xưa.
“Sao ông không ở trong nhà nghỉ ngơi, ra ngoài này làm gì? Trời tối lạnh lắm.”
Ban đêm nhiệt độ không khí thấp, hắn thấy ông ra ngoài đợi thì vội vàng bảo ông vào nhà.

Mỉm cười nhìn hai bàn tay của các cháu đan vào nhau, ông nói:
“Cái thằng nhóc này thật là… Đến ông nó mà nó còn muốn quản.

Cháu dâu của ông đến chơi, đương nhiên ông phải ra đón rồi.”
Hắn còn định nói gì đó, nhưng cô kéo tay hắn, ý bảo đừng tranh cãi với ông, nên lời suýt ra đến miệng lại nuốt ngược vào trong.

Biết hắn đã xuôi xuôi, cô cười với ông.
“Dạo này sức khỏe của ông thế nào ạ? Cháu thấy anh Hoàng bảo là ông không được khỏe lắm.”

Ông mất tự nhiên đánh mắt sang bên trái, rồi đánh trống lảng:
“Ui Kem đã lớn thế này rồi à? Kem Kem ra đây chơi với ông nào.”
Hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung, cô và hắn nhìn nhau, đều thấy đối phương giống như mình, dở khóc dở cười.
Kem nhìn thấy người quen thì quơ móng vuốt chào hỏi, meo lên một tiếng.

Chủ đề sức khỏe của ông cứ như vậy thuận lợi được bỏ qua.
“Mấy đứa ngồi đi, cơm tối sắp xong rồi.

Mà làm sao thằng nhóc này hôm nay lại gửi trước cả thực đơn cho ông thế? Cháu trai ông khó chiều như thế từ bao giờ?”
Trong phòng khách, Huy đã đến từ sớm, yên lặng làm tổ trên ghế sofa, nhìn ông bận rộn trước sau đón cháu trai và cháu dâu bảo bối, thấy hai người đi vào chỉ cười cười gật đầu xem như chào hỏi.
Hoàng nghe thấy câu hỏi của ông, cũng không vội trả lời, chỉ mỉm cười ra vẻ bí hiểm.
“Rồi ông sẽ biết.”
Ông vỗ một cái lên vai hắn, mắng: “Còn học được cả trò trả treo với ông.”
Hắn vẫn trưng ra bản mặt cười thiếu đánh:
“Là chuyện tốt.”
Lúc này, Huy – người nãy giờ yên lặng lại đột nhiên nhếch mép cười giễu cợt, xen vào một câu:
“Chuyện tốt, nhưng phải xem anh có đủ tư cách để tiếp nhận cái chuyện tốt đó không đã.

Tô Thùy Dương đã mãn hạn tù rồi, chừng nào anh còn dây dưa với chị ta thì chừng đó “chuyện tốt” không phải chuyện của anh.”
Đang lúc không khí gia đình ấm áp vui vẻ, cậu ta lại không lựa lời, nhắc đến chuyện không hay.

Hắn nhíu mày nhưng chưa kịp nói gì, ông nội đã phát tác.
Người thân quen với ông đều biết, khi nói chuyện với ông, nhắc tới Dương chính là đại kỵ.

Ông không ưa gì người đàn bà đó cả, cảm thấy chị ta quá nhiều mưu kế, không thích hợp bước chân vào nhà họ Lục, sau khi vào tù ra tội, ông lại càng không cho phép.
“Đang lúc vui vẻ, mày lại nhắc đến con hồ ly tinh đó làm gì, muốn để ông tức chết à? Không muốn ăn cơm thì đi đi, để mọi người yên ổn ăn bữa cơm cho vui vẻ.”
Cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, cậu ta thật sự đứng dậy.
“Hầy, ông đã đuổi thì cháu cũng đành phải đi vậy.” Trước khi đi còn quay sang nháy mắt với cô: “Chị phải… cẩn thận đấy.

Gặp lại sau.”
Cô ngơ ngác nhìn hắn nháy mắt với mình.

Đến giờ cô vẫn không hề biết hồi sáng chính cậu ta đã cứu cô khỏi nguy hiểm, mà người giơ bàn tay đẩy cô vào nanh vuốt ác quỷ, không ai khác chính là người chị gái mà cô vẫn quan tâm..