Cố Hành Sâm quay lại , đôi mắt trong sáng quan sát tầm mắt sâu thẳm kia , sau đó hỏi "Tên giáo viên kia bị xa thải , là bởi vì chú , có đúng hay không ?!"

"Tên giáo viên nào bị xa thải ?!" Hắn nghiêm nghị giống như không biết cô đang nói gì

Cố Niệm Kiều nhíu nhíu lông mày , tầm mắt cúi xuống , như có chút mất mát tự nhủ [Chẳng lẽ không phải hắn giúp ?!]

Cố Hành Sâm khóe miệng nhếch lên , vừa mới xoay người , đã nghe người phía sau đột nhiên mở miệng "Ông nội đi rồi , thím Trương cũng có chuyện phải ra ngoài , cơm trưa chú phải nấu"

Cố Hành Sâm đột nhiên xoay người , nhìn chằm chằm cô hỏi :"Tại sao không phải cháu nấu ?!"

"Tôi chỉ sợ nấu xong chú lại nuốt không trôi" cô nhún nhún vai

Cố Hành Sâm :". . . . . ."

Sau đó thì cơm trưa do Cố Hành Sâm nấu , làm Cố Niệm Kiều ngạc nhiên đến không cưỡng lại được mà nói "Thật may là có chú ở đây , nếu không thì chẳng được ăn cơm trưa" Cô gắp lên một miếng đậu hũ giòn cho vào miệng , ăn dính đến đầy cả miệng

Cố Hành Sâm rút khăn giấy đưa tới lau khóe miệng cho cô , Cố Niệm Kiều lập tức ngây ngẩn cả người , ngơ ngác nhìn hắn.

"Sao vậy ?!" Cố Hành Sâm khẽ cau mày , cô sao lại nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái ?!

Cố Niệm Kiều lắc đầu một cái , nhận lấy khăn giấy trong tay , nhẹ nhàng lau khóe miệng của mình , đáy lòng tựa như một dòng nước ấm.

Hắn rốt cuộc là người thế nào ?! Lúc thì nghiêm túc như trưởng bối dạy dỗ mình , lúc thì dịu dàng. . . . . . như một người yêu vậy

Người yêu ?!

Bỗng dưng trong đầu cô thoáng lên hai chữ , chính cô cũng bị hù sợ , len lén giương mắt nhìn Cố Hành Sâm một chút . Cũng may là hắn đang chú tâm ăn cơm.

Người đàn ông nghiêm túc với công việc đã đủ lôi cuốn người khác , nhưng người đàn ông này lại còn rất hấp dẫn ngay cả khi ăn cơm . Chẳng hạn như bây giờ , hắn vẫn đang nghiêm túc khều xương cá

"Cháu xem chú ăn thì có no bụng hay không , tốt nhất là cháu nên ăn nhiều vào một chút" Cố Hành Sâm vừa nói vừa đem miếng cá đã được khều xương bỏ vào chén của Niệm Kiều

Cố Niệm Kiều cắn cắn chiếc đũa , không chút nghĩ ngợi nói ra một câu "Nhìn người đẹp cũng đủ no rồi ạ" (Haha , Niệm Kiều mê trai kìa bà con)

Cố Hành Sâm đột nhiên ngước mắt nhìn lại , Niệm Kiều vội vàng khoát tay "Nói giỡn thôi , chúng ta tiếp tục ăn cơm nha"

Cố Niệm Kiều liếc trộm hắn mấy lần , đến cả chiếc đũa vẫn còn đang dầm dầm mấy hạt cơm , không khỏi oán thầm [Người đàn ông này thật sự đáng sợ ~~ thì đúng là nhìn người đẹp cũng đủ no rồi mà]

Cố Hành Sâm cũng tự hỏi trong lòng [Kể từ khi thấy cô khóc vào đêm hôm đó , mỗi lần nhìn cô là hắn lại có cảm giác đau lòng] . Ăn được một vài miếng cơm, trong lòng hắn lại bắt đầu phiền não , xem ra phải trở về Italy sớm hơn dự định

Lúc tối khi trở về , ông Cố liền gọi Cố Hành Sâm vào thư phòng , kết quả chẳng mấy chốc lại nghe âm thanh tức giận từ thư phòng truyền ra bên ngoài

Cố Niệm Kiều vội vàng chạy tới , đẩy cửa vào thì thấy Cố Hành Sâm đang đi ra . Ngoài ra còn chứng kiến cảnh ông nội cầm cái gạt tàn thuốc chọi về phía Cố Hành Sâm

"Chú , cẩn thận ——" Cố Niệm Kiều xông lên đẩy Cố Hành Sâm sang một bên , đồng thời cô cũng tránh kịp

Cố Hành Sâm sửa sang lại bộ dạng , rồi liếc qua dò xét toàn thân Cố Niệm Kiều , thấy cô có dấu hiệu không sao , bèn cất bước khỏi cửa

Cố Niệm Kiều vẫn còn trố mắt đứng nhìn , liền nghe thanh âm tức giận của ông nội :"Thằng hư đốn ! Mày mà dám về Italy thì đừng bao giờ quay trở lại"

Vừa mới mắng xong là ông ôm lấy ngực với một bộ dạng thống khổ , Cố Niệm Kiều vội vàng đi tới "Ông nội , ông làm sao vậy ?! Cãi nhau với chú ?!"

Ông Cố bực bội thở dốc thật lâu mới nói :"Niệm Kiều , con đi mà ngăn cản thằng hư đốn đó lại cho ông , nó bảo đêm nay phải về Italy , thật là tức chết mà"

Nghe lời ông nội nói xong , trái tim cô trở nên trống rỗng , cảm giác như mất đi một thứ gì đó , bỗng dưng cô phóng như bay ra ngoài