Cố Hành Sâm lập tức xoay người trở về phòng , chuẩn bị thay quần áo đi ra ngoài tìm người . Mới vừa đẩy cửa phòng của mình , đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng ——

Cố trạch được xây dựng theo một lối kiến trúc đối xứng , hắn ở bên phòng ngủ chính , kéo dài bên kia là phòng ngủ của Liễu Nhứ Mi . Cố Niệm Kiều là con gái của Cố Dược Diên , dĩ nhiên là ở bên kia của phòng ngủ chính .

Bởi vì Cố Dược Diên đang sống như đời sống thực vật , cho nên phòng ngủ chính chỉ có một mình hắn . Liễu Nhứ Mi dọn ra phòng khách . Mới vừa rồi nhớ không nhầm thì cửa phòng của anh trai hắn hình như hé mở , chẳng lẽ ——

Thoáng cái Cố Hành Sâm xoay người hướng phòng anh trai , đẩy cửa phòng ra thì thấy có người bên cạnh giường

Niệm Kiều ngồi ghế trước giường cha mình , sau đó cuộn tròn người lại , không biết có phải đã thiếp đi không , mà ngay khi Cô Hành Sâm tới gần , cô cũng không có phản ứng gì

Lông mày của Cố Hành Sâm nhíu chặt lại , hắn không hiểu tại sao nửa đêm thế này , mà cô còn chạy tới đây , cứ như vậy ngồi ở trước giường . Cũng không biết là cô đến đây lúc nào và ngồi đã bao lâu.

Hắn chỉ cảm thấy nơi ngực như chất chứa buồn phiền , thoát không được , nuốt cũng không trôi.

Niệm Kiều không có ngủ , cô vẫn nghe được tiếng bước chân sau lưng , chẳng qua là cô không muốn động đậy , cũng bởi vì ngồi ở tư thế này quá lâu , cho nên hai cái chân cũng đã tê rần.

Mặc dù Cố Dược Diên là cha của mình , nhưng thật ra cô rất sợ ông , sợ khuôn mặt lúc nào cũng ảm đạm của ông . Từ nhỏ cô chưa bao giờ cảm thụ qua tình thương của cha , đa phần là Liễu Nhứ Mi chăm lo cho cô , nhưng hầu như ngày nào bà ta cũng đánh chửi cô . Cho nên , người cha như vậy , đối với cô mà nói , thật ra chẳng có chút cảm giác đặc biệt nào

Vậy mà tối hôm nay , cô lại đặc biệt thương cảm ông ấy . Có lẽ là do nằm mơ thấy mẹ , nên cô mới muốn tới thăm cha mình . Cứ như vậy , cô vẫn ngồi ở bên giường . Ngồi đến hơn nửa đêm , toàn thân lạnh như băng , nhưng cô vẫn không muốn trở về phòng.

Biết được Cố Hành Sâm đang đứng ở phía sau , dù cho hắn không có lên tiếng , nhưng cô biết rằng hắn nhận thức được cô chưa có ngủ

Khóe miệng Niệm Kiều nâng lên một chút khổ sở cười , cổ họng khàn khàn , cả người như mất đi linh hồn , lầm bầm hỏi người trên giường bệnh ——

"Bọn họ đều nói , cha là cha của con , nhưng trong hai mươi năm trôi qua , con cũng chưa bao giờ được gọi cha một tiếng cha , cũng không được hưởng thụ qua tình thương yêu của cha . Thậm chí còn không biết mẹ của mình là ai . Ở trong cái nhà này , con giống như người ngoài , liên tiếp bị xem thường . Còn ở bên ngoài , thì mang danh hiệu con gái riêng , đi tới đâu thì bị người khác cười chê đến đó , ha ha ——"

Niệm Kiều nói xong liền nở nụ cười , nhưng là tiếng cười trống rỗng , nghe như ẩn chứa nỗi đau

"Nếu cha thật sự là cha của con , tại sao lại dẫn con đến cái thế giới này , rồi tại sao lại bỏ con ở đây ?! Cha , con quá mệt mỏi rồi , cha tỉnh lại có được hay không. . . . . ."

Niệm Kiều rủ thấp tầm mắt xuống , những giọt lệ rơi lã chã trên mua bàn tay của mình . Trong bóng tối cô kinh ngạc nhìn thấy có một bàn tay to đưa qua , cầm lấy tay của cô lau chùi trên đó

Cô ngẩng đầu nhìn qua , nhưng không rõ mặt của hắn , chỉ thấy một hình dáng mơ hồ , đáy lòng cũng biết rõ ràng . Rất khó chịu ! Khó chịu đến độ cô muốn la to lên , nhưng bây giờ đã hơn nửa đêm , cô không thể như vậy mà nổi điên

Còn chưa kịp nói gì , cô đã kéo tay của hắn qua mà cắn ——