Buổi chiều sau khi tan học , Niệm Kiều không về ngay Cố trạch , mà là đi làm thêm ở cửa hàng bánh ngọt , buổi tối cô mới trở về .

Khi bước vào nhà Niệm Kiều liền thấy ông nội ở đây , điều làm cô kinh ngạc nhất chính là —— Nhậm Thiên nhã cũng ở đây !

Nhìn tình cảnh này trong lòng Niệm Kiều dâng lên một dự cảm xấu , nhất là chứng kiến sắc mặt căng thẳng của Cố Hành Sâm , cô càng cảm giác được ông nội đang muốn giảng hòa tình cảm của hai người kia

Ông nội thấy cô trở lại , cười ha hả gọi :"Niệm Kiều , tới đây , tới đây với ông"

Niệm Kiều đi tới nở ra nụ cười nhạt , sau đó ngồi xuống cạnh ông nội . Ngồi phía đối diện là Cố Hành Sâm và Nhậm Thiên Nhã , còn Liễu Nhứ Mi thì ngồi ở bên cạnh .

Cố Hành Sâm rủ thấp con ngươi , thanh âm lạnh lùng :"Con nhớ con đã từng nói qua . Hôn sự của con , con sẽ tự quyết định . Cha , cha đừng ép con nữa , bằng không thì con sẽ về lại Italy !"

Ông Cố lần này cũng không tức giận lắm , chỉ nhìn chằm chằm Cố Hành Sâm sau đó nói :"Hành Sâm , đáng ra là người khác thì cha đã không ép con . Nhưng đây là Thiên Nhã , con vẫn xác định là không muốn kết hôn ?!"

Cố Hành Sâm bỗng nhiên ngẩng đầu lên , ánh mắt lạnh lùng sắc bén chuyển từ ông Cố sang Nhậm Thiên Nhã . Người sau kinh hãi , cả người cũng khẽ run run

Ông Cố nói thế cứ tưởng Cố Hành Sâm sẽ vui mừng , cuối cùng vẫn phải nói :"Hành Sâm , nếu như bảy năm trước , cha biết người con muốn kết hôn là Thiên Nhã , thì cha tuyệt đối không ngăn cản !"

"Chuyện qua rồi , con không muốn nhắc lại"

"Được , vậy chúng ta nói chuyện hiện tại . Năm xưa , Cha và cha của Thiên Nhã vốn là định cho các con kết hôn . Chẳng qua là hồi học tiểu học , Thiên Nhã đột nhiên đi Mĩ . Cho nên chúng ta mới tạm hoãn đính ước này , hôm nay Thiên Nhã trở về , mà các con cũng còn độc thân , thế thì kết hôn liền đi"

Cố Hành Sâm lạnh lẽo cười , ánh mắt nhìn về phía Nhậm Thiên Nhã :"Em chưa kể chuyện bảy năm trước cho cha anh sao ?!"

Nghe câu nói đó làm Nhậm Thiên Nhã có chút khẩn trương , không dám nhìn hắn , chỉ thấp giọng giải thích :"Anh à , em nói rồi , chuyện của bảy năm trước , là có nguyên nhân . Em phải đi chữa bệnh , thật không muốn bỏ anh"

"À , chữa bệnh . Lý do này rất hay" Cố Hành Sâm cười nhạt , không nhìn ra hắn đang vui hay giận

Ông Cố có chút hiểu người con trai này . Nhìn vẻ mặt nó bây giờ , ông biết nó dường như sắp bạo phát , vì thế ông liền dành nói trước :"Hành Sâm , Thiên Nhã bị bệnh tim , năm đó từ Italy đi qua Mĩ là để điều trị . Vì sợ mình sẽ chết trên bàn mỗ , sợ con sẽ thương tâm , cho nên mới không dám nói thật"

"Hừ , vậy sao ?!" Cố Hành Sâm lạnh lùng hừ , hiển nhiên là không tin hai người :"Trị liệu bệnh tim , phải mất đến bảy năm ?!"

Trong mắt Nhậm Thiên Nhã đã đầy nước mắt , bộ dạng điềm đạm đáng yêu , làm cho người ta đành lòng không muốn hỏi tiếp , cô nghẹn ngào giải thích :"Anh à , thật xin lỗi . Em sợ anh sẽ không tha thứ chuyện này , vì thế ít ngày trước khi nghe tin anh về nước , em vẫn không dám lảng vản . Chỉ là em không khống chế nổi mình , cho nên mới xuất hiện trước mặt anh"

"Trước kia sợ anh không tha thứ cho em , vậy sao bây giờ lại xuất hiện , nghĩ là anh sẽ tha thứ ?!" Cố Hành Sâm đột nhiên đứng dậy , giọng nói xen lẫn băng tuyết , trên cao nhìn xuống ánh mắt của Nhậm Thiên Nhã

Nhậm Thiên Nhã bị hắn hỏi chặn lại , cô cũng không nói được lời nào , cuối cùng vẫn phải yên lặng cúi đầu rơi lệ

Niệm Kiều nhìn việc xảy ra trước mắt , rốt cuộc cũng có thể hiểu được , Cố Hành Sâm và Nhậm Thiên Nhã là quan hệ tình nhân cũ !