Trần Minh Tân nói xong thì đưa tay muốn chỉnh lại góc chăn để cô nằm lại.

Kết quả tay vừa mới đưa tới trước mặt đã bị Tô Ánh Nguyệt đánh đến ‘bụp’ một cái.

Sắc mặt Trần Minh Tân nhất thời thay đổi, anh lạnh lùng nhìn cô, nói lại một lần nữa: “Đi ngủ.”

“Tôi nói rồi, không muốn ngủ.” Tô Ánh Nguyệt cũng không biết bây giờ mình làm sao, có chút táo bạo khó hiểu.

Chống đối anh?

Sắc mặt Trần Minh Tân hơi lạnh xuống, sau đó vô cùng bất ngờ đưa tay về phía cổ Tô Ánh Nguyệt làm động tác dao chém cổ, Tô Ánh Nguyệt khi nãy vẫn luôn hô to gọi nhỏ với anh giờ đã nhắm chặt mắt lại, mắt thấy sắp lệch sang một bên.

Trần Minh Tân kịp thời đưa tay giữ cô lại, xốc chăn lên đổi tư thế cho cô để cô ngủ ngon.

Vừa đắp chăn cho cô tử tế xong, điện thoại cô trên đầu giường liền vang lên.

Trần Minh Tân đưa tay lấy rồi liếc mắt nhìn, là An Hạ gọi tới.

Anh nhấn nút nghe.

“Ánh Nguyệt, sao hôm nay cậu vẫn chưa đi làm thế, có phải cậu và boss Trần tối qua quá...”

An Hạ hưng phấn nói được một nữa liền bị một giọng nói lạnh như băng ngắt lời: “Cô An, phiền cô giúp Tô Ánh Nguyệt xin nghỉ, hôm nay cô ấy không đi làm.”

An Hạ nghi hoặc ‘a’ một tiếng sau đó nghe ra là giọng Trần Minh Tân, thét lên một tiếng liền cúp máy.

Sao lại là boss Trần chứ, vừa nãy cô đã nói gì?

Không không không, cô không nói gì cả, cô mới chỉ nói được một nửa thôi, boss Trần có vẻ là người nghiêm túc, anh ấy sẽ không biết lời cô nói có ý gì đâu.

Tự an ủi bản thân như vậy, An Hạ mới lần nữa gọi điện thoại tới.

Trần Minh Tân nhìn điện thoại vừa bị ngắt, hơi nhíu mày, điện thoại lại vang lên lần nữa, giọng An Hạ đã nhã nhặn đi rất nhiều: “Boss Trần, sao hôm nay Ánh Nguyệt không đi làm vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Cô ấy không thoải mái lắm, làm phiền cô An rồi.”

Trần Minh Tân lịch sự nói hai câu sau đó cúp máy.

Sợ lại có người gọi tới làm Tô Ánh Nguyệt thức giấc, anh đã tắt máy cô luôn rồi đặt lên đầu giường, sau đó mới xoay người ra ngoài.

Vừa đóng cửa phòng ngủ, Trần Minh Tân liền nghe thấy tiếng chuông cửa.

Anh xuống lầu mở cửa, người đến là Bùi Chính Thành.

Bùi Chính Thành vừa vào liền hỏi: “Tô Ánh Nguyệt không sao chứ?”

Trần Minh Tân liếc mắt nhìn anh ta, hiển nhiên không hài lòng với cách gọi này.

“Chị dâu... cô ấy không sao chứ?” Bùi Chính Thành liếc mắt xem thường, bảo anh ta gọi một cô gái nhỏ là chị dâu, khi trêu đùa gọi vậy còn được chứ nghiêm túc thì lại cảm thấy là lạ.

Trần Minh Tân xoay người đi vào phòng dành cho chó, Thịt Bò vừa bị Tô Ánh Nguyệt đá hai cái, bây giờ anh phải đi xem nó thế nào.

Trần Minh Tân nhớ đến dáng vẻ khó chịu của Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt cũng trở nên căng thẳng, giọng nói khó tránh khỏi cũng không tốt lắm: “Cậu có thể tự tiêm chút thứ gì đó vào người thử cảm giác đó xem là biết có sao hay không.”

Bùi Chính Thnàh nghe vậy, lẩm bẩm mọt tiếng ‘nóng tính’ rồi cũng không để vào lòng.

Trần Minh Tân lấy nước và thức ăn cho chó cho Thịt Bò, thấy nó ăn vẫn rất nhanh nhẹn liền biết không sao mới xoay người lên phòng đọc sách với Bùi Chính Thành.

“Tối qua đã gặp Huỳnh Thư Triết rồi chứ.” Bùi Chính Thành vừa vào phòng đọc sách liền không có hình tượng phi thẳng lên ghế sofa, cả người lười biếng nằm ở đó.

Trần Minh Tân không nói gì, anh đứng dậy rót cho mình ly nước rồi cũng rót cho Bùi Chính Thành một ly.

Bùi Chính Thành thụ sủng nhược kinh, đưa hai tay nhận lấy.

Trần Minh Tân lại mở miệng nhưng lại nói một chuyện khác: “Vẫn không tra ra được Tô Chí bị nhốt ở đâu à?”

Nhắc đến chuyện này, Bùi Chính Thành liền ngồi ngay ngắn, sắc mặt có chút ngưng trọng: “Xác định không phải bị nhốt ở tình này nhưng cũng không tra ra được tin tức cụ thể.”

Trần Minh Tân nghe vậy không nói gì, một tay cầm ly nước, sắc mặt có chút khó hiểu.

“Tôi cảm thấy hoàn toàn giống với suy đoán của cậu, nếu như chỉ đơn thuần là một vụ án hình sự bình thường thì có đến mức phải nhốt Tô Chí ở một nhà giam không ai biết không? Tô Ánh Nguyệt thật sự đến ba mình bị nhốt ở đâu cũng không biết sao?”

Bùi Chính Thành buông cốc nước trong tay xuống, ánh mắt nhìn Trần Minh Tân có chút thâm trầm: “Có điều, cũng không thể loại trừ khả năng Tô Thành cảm thấy quá mất mặt không muốn nhìn thấy Tô Chí cho nên cố ý đưa đến một nhà giam khác.”

Thấy Trần Minh Tân không nói gì, Bùi Chính Thành thở dài một hơi: “Rõ ràng là cậu tự nói đến chủ đều này trước, tôi nói nhiều như thế mà cậu chỉ ‘ừ’ một tiếng thôi vậy.”

Trần Minh Tân không để ý Bùi Chính Thành, suy nghĩ của anh đã trôi về một đêm rất lâu trước đây, khi lần đầu tiên Tô Ánh Nguyệt nhắc đến ba cô với anh.

Cô nói, ba không phải kiểu người đó.

“Từ những tư liệu trước đây của ông ấy, quả thật Tô Chí không phải kiểu người đó.” Trần Minh Tân chỉ nhàn nhạt nói một câu rồi lâm vào trầm tư.

Suy nghĩ một lúc anh mới mở miệng lần thứ hai: “Hơn nữa, vụ án năm đó kết thúc quá đột ngột.”

Dường như nghĩ đến gì đó, sắc mặt Trần Minh Tân trở nên âm trầm vài phần, Bùi Chính Thành bị vẻ mặt anh dọa sợ uống một hơi cạn sạch ly nước.

Mặc dù quen biết đã nhiều năm nhưng nhìn thấy vẻ mặt này của anh, trong lòng anh ta vẫn khó tránh khỏi có chút sợ hãi.

Trần Minh Tân im lặng một lúc lâu mới đột nhiên mở miệng: “Tô Yến Nhi đó...”

Bùi Chính Thành cắt lời anh: “Cậu mới về nước không lâu, rồng mạnh mẽ nhưng cũng không áp chế được rắn trên đất, huống hồ cậu vẫn còn chuyện phải làm, đừng bứt dây động cỏ, đừng động vào người nhà họ Tô vội, chuyện của chị dâu, cô ấy sẽ tự biết phải làm gì, chuyện của phụ nữ để phụ nữ họ tự giải quyết đi.”

“Quá đáng rồi đấy.” Trần Minh Tân vuốt nhẹ ly nước trong tay, con người hơi trầm.

Ý anh là, chuyện Tô Yến Nhi làm với Tô Ánh Nguyệt lần này đã quá đáng rồi.

Từ nhỏ mẹ đã dạy anh phải thân sĩ, phải làm người thật tốt, rất tiếc là từ trước đến nay anh toàn làm trái nguyện vọng của mẹ.

Anh không làm được một người tốt, cũng không làm được thân sĩ.

...

Bùi Chính Thành đi được một lát, Trần Minh Tân ước chừng đại khái Tô Ánh Nguyệt đã tỉnh lại liền rót một ly nước ấm đi vào phòng ngủ.

Quả thật Tô Ánh Nguyệt đã tỉnh, đang ngồi trên giường, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng.

“Két” một tiếng, cửa phòng ngủ bị mở ra từ bên ngoài, bóng dáng cao lớn của Trần Minh Tân xuất hiện ngoài cửa.

Nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt ngồi trên giường, anh nói: “Tỉnh rồi à.”

Anh đóng cửa lại rồi đi về phía Tô Ánh Nguyệt, đặt ly nước vào tay cô: “Uống nước.”

Tô Ánh Nguyệt nhận lấy uống hơn một nửa sau đó cảm thấy cả người mệt mỏi lại nằm xuống.

Trần Minh Tân nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sờ mặt cô: “Tôi đi nấu cơm, em muốn ăn gì?”

“Không muốn ăn gì cả.” Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu sang một bên, giọng nói rầu rĩ: “Trần Minh Tân.”

Giọng cô rất nhỏ còn mang theo chút suy yếu, đôi mày nhíu chặt của cô dường như cũng khiến lòng anh bế tắc, trái tim anh cũng xoắn xuýt khó chịu theo.

Nhưng biểu cảm trên mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh: “Ừm.”

“Tôi khó chịu quá.” Tô Ánh Nguyệt nắm chặt chăn dưới người, cắn môi mở miệng: “Hay là, anh cho tôi...”

“Im miệng! Không được phép nói câu này lần nữa!” Đáy mắt Trần Minh Tân cháy lên ngọn lửa giận dữ: “Tô Ánh Nguyệt, hãy nghĩ đến người đã hại em, em có thể gắng gượng được.”