Đang trong lúc này, Tô Nguyên Minh vốn không lên tiếng thì mở miệng nói: “Mọi người yên lặng một chút, có vấn đề gì thì từng người hỏi, được không? Mọi người hiện giờ như thế này thì chúng tôi rất khó mà nghe rõ được mọi người rốt cuộc hỏi cái gì.”

Tô Ánh Nguyệt bỗng quay đầu nhìn ông ta.

Tô Nguyên Minh nhìn về phía cô nở một nụ cười, nhìn ở trong mắt người khác thì giống như là nụ cười trấn an của trưởng bối đối với con cháu.

Nhưng ở trong mắt của Tô Ánh Nguyệt thì hoàn toàn không phải như vậy.

Bởi vì lời của Tô Nguyên Minh mà các phóng viên ở đó cũng lập tức yên tĩnh lại, sau đó bắt đầu đem những câu hỏi đặt ra, sôi nổi giống với những câu hỏi vừa hỏi lúc nãy.

Tô Ánh Nguyệt lúc này đã bình tĩnh lại, gương mặt có chút lạnh lùng nói: “Hôm nay chúng tôi lại lần nữa giải thích về chuyện bị thương của tiểu thư Cố Hàm Yên, nếu như mọi người hỏi những chuyện khác thì chúng ta sau này lại thảo luận.”

Sự tình phải đươc giải quyết từng cái một.

Việc quan trọng nhất bây giờ là giải thích rõ ràng chuyện Cố Hàm Yên bị thương.

Sau đó, liên quan đến chuyện của bốn năm trước, cô sớm muộn cũng phải đối mặt với nó, cũng phải tìm một phương pháp giải quyết phù hợp, cô cũng không muốn chịu thiệt thòi như vậy được.

Cô vừa nói xong thì đã có phóng viên không thể chờ được mà mở miệng: “Cô Tô, cô nói như vậy là bởi vì bị đụng chạm đến chỗ đau, sợ mọi người biết được những chuyện cô đã trải qua trong quá khứ hay sao?”

“Cô còn vì chuyện này mà trốn ra nước ngoài bốn năm nữa…”

“Cô Tô, sau khi cô trở về nước thì cô có liên hệ với ba của đứa bé mà cô không có duyên phận được gặp mặt đó không?”

“Hai người có phải là muốn nối lại tình cũ không?”

“…”

Từng câu hỏi dồn dập đến, hoàn toàn không có cơ hội cho Tô Ánh Nguyệt trả lời.

Tay của cô không tự chủ mà siết chặt chai nước đặt ở trước mặt, môi mím chặt, nhìn từng khuôn mặt của những người này, trong lòng ngược lại càng bình tĩnh hơn.

Những phóng viên này, một phần là phòng viên giải trí, còn phần khác là phóng viên tài chính.

Nhưng để làm được phóng viên, cho dù là loại người như thế nào thì đa phần ai cũng rất muốn hóng hớt, đối với tin tức chưa được khai phá thì vô cùng có hứng thú.

Đều mong lấy được tin tức quan trọng.

Một người là cô hai của nhà họ Tô, một trong ba đại gia tộc của thành phố Vân Châu, còn một người khác là minh tinh quốc tế vừa mới trở về nước, cho dù không cố ý đi gây lộn thì như thế này đã là đề tài rất hot rồi.

Bất cứ lúc nào thì tin tức bát quái cũng luôn được nhiều người yêu thích.

“Hôm nay Tô thị mời mọi người đến, chủ yếu là để giải thích chuyện Cố Hàm Yên bị thương, hy vọng mọi người phối hợp… Bây giờ chúng ta sẽ trở lại vấn đề chính.”

Tô Nguyên Minh kịp thời đứng ra nói, đem lực chú ý của mọi người quay lại.

“Xin hỏi phó tổng giám đốc Tô, với tư cách là người thân của cô Tô, ông cảm thấy như thế nào về hành động năm đó của cô Tô?”

Một phóng viên trực tiếp đem micro đưa cho Tô Nguyên Minh.

Tô Nguyên Minh quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái, nhíu mày, lộ ra vẻ không vui nói: “Cô phóng viên, câu hỏi này tôi không thể trả lời cô, nhưng tôi muốn nói, cho dù Ánh Nguyệt đã từng làm ra chuyện gì thì đó cũng là chuyện của quá khứ rồi, ai mà không có lúc phạm phải sai lầm chứ.”

Câu nói này của ông ta không khác nào gián tiếp thừa nhận chuyện Tô Ánh Nguyệt từng sẩy thai là có thật.

Lời này vừa nói ra, các phóng viên đều muốn bùng nổ.

“Đều là con cháu do nhà họ Tô dạy dỗ, vì sao Tô đại tiểu thư lại không giống vậy?”

“Chẳng lẽ là bởi vì Tô nhị tiểu thư có một người cha ngồi tù sao?”

Tô Ánh Nguyệt luôn không tìm được cơ hội để mở miệng, nghe được lời này thì cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tên phóng viên đó.

Khuôn mặt của tên phóng viên đó hùng hổ dọa người, nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh ta thì anh ta vội vàng đưa micro ngay cho Tô Ánh Nguyệt: “Cô Tô, cô có phải bị ba cô ảnh hưởng nên mới…”

“Rầm!”

Phóng viên hỏi câu đó đột nhiên hét lớn một tiếng, micro trong tay cũng không cầm chắc.

Chai nước mà Tô Ánh Nguyệt vừa mới nện vào người anh ta đã rơi xuống đất, lực của cô rất lớn, vừa vặn nện lên trán của tên phóng viên kia.

Góc của chai nước tròn chứ không nhọn, cho nên cũng không làm anh ta bị thương, nhưng cũng làm cho anh ta cảm nhận được có chút đau đớn.

Mọi người thấy thế đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Lúc phóng viên phỏng vấn thì cách đặt câu hỏi đều rất sắc bén, bởi vì bọn họ biết những người nổi tiếng và minh tinh đều sẽ không trở mặt với bọn họ nên bọn họ mới dám hỏi như thế.

Mà bọn họ không ngờ tới, Tô Ánh Nguyệt thế mà lại trực tiếp nện chai nước vào người khác.

Tuy không làm cho người khác bị thương gì nhưng hành vi này chịu ảnh hưởng rất không tốt.

Khuôn mặt của Tô Ánh Nguyệt tràn đầy lạnh lẽo, đôi mắt híp lại nhìn về phía tên phóng viên đó: “Tiếp tục nói đi.”

“Cô…” Khuôn mặt của tên phóng viên nam kia có chút tức giận.

Anh ta ở trong giới cũng có chút tiếng tăm, mà nguyên nhân có tiếng tăm như vậy cũng là vì gan anh ta lớn hơn những người khác.

Nhưng không ngờ Tô Ánh Nguyệt sẽ không cố kị gì mà nện chai nước vào đầu anh ta trước mặt mọi người, đây là chuyện mà anh ta trở tay không kịp.

Anh ta cười lạnh một tiếng, anh ta ở trong vòng giải trí hỗn loạn này lâu như vậy rồi cũng chưa từng gặp chuyện nào như thế.

Huống chi là một người phụ nữ dám nện vào đầu anh ta, lại còn là một người phụ nữ có danh tiếng kém như vậy.

Dù sao thì cũng đã có người nói với anh ta trước rồi, vấn đề nào sắc bén thì cứ tận lực mà hỏi ra.

“Cô Tô vừa mới bị tôi nói trúng tim đen nên mới tức giận như vậy sao?” Đáy mắt của tên phóng viên đó hiện lên một tia hàn ý.

Những phóng viên khác sau khi trải qua việc này thì bỗng nhiên đều yên tĩnh trở lại, yên lặng chờ đợi câu hỏi của tên phóng viên nam kia.

“Đương nhiên là tức giận rồi.” Tô Ánh Nguyệt đứng cao hơn những phóng viên kia, nên khi cô nhìn bọn họ, tầm mắt hướng xuống giống như là đang nhìn bằng nửa con mắt.

“Ba tôi thiện lương chính trực, mà loại người như anh, không xứng để nhắc đến ông ấy.” Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm tên phóng viên nam kia, biểu tình trên mặt càng ngày càng lạnh.

Tên phóng viên kia giống như là nghe thấy chuyện cười, nói: “Mọi người ở thành phố Vân Châu này đều biết con trai lớn của ông cụ Tô bởi vì chuyện gì mà ngồi tù, cô còn dám nói ba cô thiện lương chính trực?”

Tô Ánh Nguyệt siết chặc hai tay của mình, đôi mắt xinh đẹp híp lại, dường như có chút hàn ý nói: “Tôi vì sao lại không dám?”

Có lẽ là do vẻ mặt của cô quá mức bình tĩnh, tên phóng viên kia bị cô nhìn một hồi lâu thì cũng quên mở miệng nói chuyện.

Tô Nguyên Minh nhíu mày nhìn Tô Ánh Nguyệt, trong đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lùng.

Đứa cháu gái này của ông ta rất giống ba của nó, giống đến mức làm cho ông ta có chút kiêng kị.

Nội tình của năm đó, ông ta quá mức rõ ràng, nhìn gò má ung dung bình tĩnh của Tô Ánh Nguyệt, trong lòng ông ta có cân nhắc.

Nhưng cuộc họp báo vẫn sẽ phải trải qua quá trình sắp xếp như lúc đầu đã định.

Không biết là bởi vì chuyện Tô Ánh Nguyệt nện chai nước đã đủ để làm cho bọn họ viết báo chưa hay là còn có nguyên nhân khác, mọi việc phía sau đều rất thuận lợi.

Ầm ĩ như vậy, cuộc họp báo hôm nay gần như là không có hiệu quả gì rồi.

Đợi đến khi kết thúc, An Hạ không biết từ nơi nào chuồn qua: “Ánh Nguyệt, chúng ta lén lút đi từ cửa sau, tớ vừa đi nhìn một chút rồi, cổng lớn đều có phóng viên, cậu đợi chút nữa nếu bị bọn họ vây quanh thì cũng đừng nghĩ thoát ra được.”

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy nhíu chặt mày, chuyện lần này xem ra là sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy rồi.

Tô Nguyên Minh đi đến: “Ánh Nguyệt, chuyện hôm nay đừng để trong lòng, chuyện của quá khứ sẽ không ảnh hưởng được đến cuộc sống sau này của cháu, con người đều phải nhìn về phía trước.”

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì cười lạnh một tiếng: “Chuyện của quá khứ đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống hiện tại của cháu rồi, cháu bây giờ không có cách nào nhìn về phía trước được nữa, cho nên chuyện cháu muốn làm bây giờ chính là đem những chuyện trước kia làm cho rõ ràng.”