Phóng viên: “Xin hỏi cô Cố có suy nghĩ gì về người chịu trách nhiệm là cô Tô?”

Cố Hàm Yên suy nghĩ một lát mới mở miệng: “Là một người phụ nữ rất xinh đẹp, làm việc cũng rất nghiêm túc.”

Ngữ khí rất nghiêm túc, nói xong còn khẽ cười, nhìn rất là dịu dàng.

Phóng viên lại hỏi: “Cô Cố nói như vậy là do không biết chuyện trước đây của cô Tô, cô có biết cô ấy…”

Phần sau là chuyện liên quan đến ba của cô ngồi tù, từ nhỏ cô đã học không tốt, sẩy thai, là loại người có quan hệ nam nữ bậy bạ.

Trên mặt của Cố Hàm Yên thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó lại nhanh chóng biến mất, lại xen lẫn vào dó là một tia thất vọng, là vẻ mặt không muốn nói nhiều nữa: “Ngại quá, hôm nay đến đây thôi được không? Tôi hơi mệt…”

Giọng nói của cô ta mang theo hàm ý xin lỗi với người phóng viên, khuôn mặt mệt mỏi, giống như là không ngờ đến Tô Ánh Nguyệt là loại người như vậy, cả khuôn mặt nhìn rất là mệt nhọc.

Tuy cô ta không nói một câu Tô Ánh Nguyệt không đúng, cũng không tán thành với câu hỏi của phóng viên, nhưng biểu tình của cô ta đã đủ để làm rõ rất nhiều điều rồi.

Video này là của hôm qua, mà người phóng viên lại đăng video này vào sáng hôm nay, đây rõ ràng là cố ý gây chuyện.

Sau đó lần lượt đăng tin những chuyện của năm đó, gây nhiễu loạn cả buổi họp báo.

Trong lòng của Cố Hàm Yên thật sự đang rất nghiền ngẫm, cô ta chắc chắn là không muốn để cho Tô Ánh Nguyệt được như ý, đây cũng là điều dễ hiểu.

Chỉ là Cố Hàm Yên vừa mới nhận phỏng vấn của phóng viên thì Tô Nguyên Minh đã tìm người đăng tin về những chuyện năm đó, không biết là trùng hợp hay là…

“Cốc cốc!”

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tô Ánh Nguyệt bỗng quay đầu thì nhìn thấy Trần Minh Tân đang đẩy cửa đi vào.

“Có thể ăn cơm được rồi.” Ngữ điệu của Trần Minh Tân rất bình tĩnh, tay áo được xắn lên, trời đã cuối mùa thu mà trên trán của anh thế nhưng còn có một lớp mồ hôi.

Tô Ánh Nguyệt vội vàng tắt máy tính, đứng dậy đi về phía anh.

Nhìn mồ hôi trên trán anh, Tô Ánh Nguyệt đưa tay lên giúp anh lau đi: “Nóng như vậy à?”?

Trần Minh Tân không nói chuyện, bắt lấy tay của cô, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt cô, giống như là xác định thử cô có bị ảnh hưởng bởi chuyện hôm nay không.

Nhìn được vài giây thì anh một bên kéo cô ra ngoài, một bên giống như là lơ đãng mở miệng: “Chính Thành bọn họ cũng đến rồi.”

Bọn họ?

Tô Ánh Nguyệt mím môi cười, chắc hẳn là Cố Hàm Yên cũng đến rồi.

Cô và Trần Minh Tân xuống lầu đi vào phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy Cố Hàm Yên và Bùi Chính Thành đang ngồi trước bàn ăn.

Hôm nay Cố Hàm Yên mặc một chiếc váy màu trắng, trên đầu vẫn còn mang băng gạt trắng, sắc mặt cũng tái nhợt, cả người nhìn yếu ớt vô cùng.

Nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt xuống dưới lầu, cô ta lập tức đứng lên, gọi một tiếng: “Ánh Nguyệt.”

“Thân thể của cô Cố không có vấn đề gì chứ? Sao giờ lại ra viện rồi? Bác sĩ không phải nói là nên nằm viện theo dõi một tuần nữa sao?”

Tô Ánh Nguyệt ngước mắt nhìn Cố Hàm Yên, trong đôi mắt đào hoa ẩm ướt mang theo một tia trào phúng.

Cố Hàm Yên chính là người như vậy, rõ ràng là lừa dối phóng viên mà còn có thể biểu hiện như người không có việc gì.

Chính xác, bản thân cô ta không nói gì cả, những lời nói ác ý, những phóng đoán đó đều là từ trong miệng của người khác, đều là do giới truyền thông đưa tin.

“Ánh Nguyệt không cần phải lo lắng cho tôi, thân thể tôi không sao cả, ngược lại là cô…” Cô ta nói đến đây thì ngừng lại, vẻ mặt trở nên bí hiểm, giống như là kiêng kị thứ gì đó cho nên không thể mở miệng nói ra được.

Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt cười lạnh, trên mặt ngược lại không có bất cứ biểu tình gì, Trần Minh Tân kéo ghế giúp cô, cô cũng tự nhiên mà ngồi xuống, động tác ưu nhã: “Tôi làm sao?”

Cô hỏi ngược lại, vẻ mặt tự nhiên, ngược lại làm cho Cố Hàm Yên nhìn giống như là làm bộ.

Cố Hàm Yên miễn cưỡng nở nụ cười, Bùi Chính Thành một bên lập tức đứng lên giải vây: “Nào nào, ăn cơm trước đã, hôm nay Trần Minh Tân làm rất nhiều món ngon.”

Tô Ánh Nguyệt liếc mắt nhìn Bùi Chính Thành, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, bắt đầu ăn cơm.

Cả bữa cơm, Trần Minh Tân nhìn cũng không nhìn Cố Hàm Yên một cái, chỉ chuyên tâm ăn cơm, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho Tô Ánh Nguyệt.

Điều này làm cho tâm tình của Tô Ánh Nguyệt tốt lên rất nhiều.

Người phụ nữ nào nhìn thấy chồng mình đối với người phụ nữ khác làm như không thấy thì trong lòng hẳn sẽ rất vui vẻ phải không?

Huống chi đối phương lại là một người xinh đẹp như vậy.

Tô Ánh Nguyệt tuy đang chuyên tâm ăn cơm, nhưng ngược lại luôn chú ý đến động thái của Cố Hàm Yên.

Ăn cơm xong, cô để ý thấy Cố Hàm Yên như muốn đứng dậy, cô nhanh chóng đứng lên trước Cố Hàm Yên, sau đó chậm rãi bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.

Cô vừa dọn dẹp vừa nói: “Mọi người tán gẫu trước đi, đợi lát nữa tôi cắt trái cây đem ra.”

Nói xong, cô cong môi cười, thu dọn chén đũa đem vào phòng bếp.

Bộ dạng đó muốn dịu dàng bao nhiêu thì dịu dàng bấy nhiêu, muốn đảm đang bao nhiêu thì đảm đang bấy nhiêu.

Trần Minh Tân quay đầu nhìn cô, bàn tay nắm chặt để ở bên môi, kìm nén ý cười trong lòng.

Trước kia cũng không nhìn thấy cô vợ nhỏ đảm đang như vậy.

Ừ, cô vợ nhỏ ghen tuông, hình như có chút đáng yêu.

Cố Hàm Yên nhạy bén nhìn ra được cảm xúc của Trần Minh Tân, hai tay nắm chặt để ở trên bàn.

Móng tay dài được cắt tỉa xinh đẹp, đâm vào lòng bàn tay mềm mại,mơ hồ như đã bị rách da.

Nhưng cô ta ngược lại giống như không cảm thấy đau đớn chút nào, trên mặt vẫn là biểu tình điềm đạm.



Tô Ánh Nguyệt đem chén đĩa bỏ vào trong máy rửa chén.

Vừa rửa, vừa để ý đến động tĩnh bên ngoài phòng khách, nhưng cô lại không nghe thấy âm thanh gì cả.

Tô Ánh Nguyệt đành phải nhanh chóng rửa sạch chén đũa, lại nhanh chóng cắt trái cây đem ra ngoài.

Đợi đến lúc cô đi ra thì trong phòng khách đã không còn ai nữa rồi.