Tô Ánh Nguyệt không nhìn đồ ăn khuya anh ta đặt trước mặt cô, ánh mắt dừng trên mặt Huỳnh Tiến Dương: “Anh đợi tôi làm gì?”

Huỳnh Tiến Dương trầm ngâm: “Muốn cùng em đi ăn tối.”

Hôm nay sau khi gặp Tô Ánh Nguyệt, anh ta mới phát hiện số lần gặp cô có thể đếm trên đầu ngón tay, trước đây cảm thấy không sao cả nhưng bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy có phần không vừa lòng.

Về phần không vừa lòng cái gì, đáy lòng anh ta có đáp án nhưng lại không muốn thừa nhận.

Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn anh ta: “Xin lỗi, có lẽ tôi không có thời gian, ở nhà có người đợi tôi về cùng ăn tối.”

Tô Ánh Nguyệt nói xong mới nhớ ra, sáng nay khi ra khỏi nhà, Trần Minh Tân nói cô tối nay về sớm một chút.

Xong rồi.

Cô không chỉ không về nhà sớm mà còn ở công ty tăng ca muộn như vậy, ở công ty tăng ca muộn thì cũng thôi đi, lại còn không gọi một cuộc điện thoại về nhà.

Nghĩ đến đây cô mới lấy điện thoại ra xem, phát hiện trên đó lại không có cuộc gọi nhỡ nào.

Đáy lòng lướt qua một tia nghi hoặc, hàng ngày chỉ cần cô về hơi muộn một xíu là Trần Minh Tân sẽ gọi tới, hôm nay đến giờ này anh vẫn chưa gọi cho cô.

Tô Ánh Nguyệt cũng không để ý Huỳnh Tiến Dương vẫn đang ở bên cạnh, tìm số Trần Minh Tân rồi gọi cho anh.

Kết quả cô vừa gọi đi, Huỳnh Tiến Dương lại đưa tay cướp mất điện thoại cô, giọng nói lạnh lùng: “Không phải chỉ là cùng ăn một bữa tối thôi sao, em không nguyện ý đến vậy à?”

Dưới cái nhìn của anh ta, tình cảm của anh ta và Tô Ánh Nguyệt chắc hẳn là thắm thiết, không phải chỉ cùng ăn một bữa cơm thôi à, cô lại còn phải gọi cho Trần Minh Tân.

Người đàn ông đó căn bản không xứng với cô!

Điện thoại bị cướp mất, Tô Ánh Nguyệt sững sờ, đứng bật dậy, hét về phía anh ta: “Trả điện thoại cho tôi!”

Huỳnh Tiến Dương nhíu mày, thấy dáng vẻ tức đến thở hổn hển của cô thì cong môi cười, chính dáng vẻ này mới là cô thật sự.

Anh ta rất không thích cô dùng vẻ mặt lạnh lùng xa cách đối xử với anh ta.

Huỳnh Tiến Dương cười, nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi, đừng giận nữa, đi ăn cơm cùng anh, ăn cơm xong anh trả điện thoại cho em.”

“Trả. Điện. Thoại. Cho. Tôi!” Tô Ánh Nguyệt gằn từng chữ, trong mắt viết đầy sự chán ghét với anh ta.

Bây giờ cô đang thật sự rất giận.

Vì sao ai cũng tự cho rằng mình đúng.

Huỳnh Tiến Dương cao hơn cô, sức cũng khoẻ hơn cô, anh ta dễ dàng đưa điện thoại lên qua đầu, Tô Ánh Nguyệt liền hết cách.

Đúng lúc này, điện thoại Tô Ánh Nguyệt vang lên.

Huỳnh Tiến Dương nâng mắt nhìn màn hình điện thoại, phía trên hiện hai chữ “chồng yêu”, anh ta thấy cực kỳ chướng mắt.

Tô Ánh Nguyệt cũng nhìn thấy là Trần Minh Tân gọi tới, lòng cô càng sốt ruột, lạnh giọng nói: “Huỳnh Tiến Dương, trả điện thoại cho tôi, tôi không muốn ăn cơm với anh, cũng không muốn nhìn thấy anh, càng không muốn có qua lại gì với anh!”

Lời vừa dứt, biểu cảm trên mặt Huỳnh Tiến Dương đờ đẫn có thể dùng tốc độ mắt thường cũng thấy, sau đó chuyển thành kinh ngạc.

Tô Ánh Nguyệt thừa cơ cướp điện thoại lại, nào ngờ Huỳnh Tiến Dương đã sớm có phòng bị, anh ta lui về sau một bước rồi tắt máy.



Cửa lớn Tô thị.

Trần Minh Tân đỗ xe xong, quay đầu nhìn Thịt Bò ngồi ở ghế lái vì say xe mà mệt mỏi buồn ngủ.

Thấy tinh thần Thịt Bò kém, Trần Minh Tân hơi nhíu mày, đưa tay xoa đầu nó: “Say xe rồi, không có triển vọng gì cả.”

“Ư…”

Thịt Bò tủi thân hừ một tiéng, nhìn Trần Minh Tân một chút rồi lại rũ đầu xuống nằm trên ghế phó lái, không động đậy.

Hiển nhiên là vô cùng say xe.

Mặc dù anh không quá vui khi Thịt Bò chiếm một phần sự chú ý của Tô Ánh Nguyệt, nhưng dù sao Thịt Bò cũng là anh tự tay mang về, dù lựa chọn ban đầu khi chọn chó đực là một sai lầm nhưng chí ít nó cũng là một thành viên trong nhà.

Trần Minh Tân cũng không thật sự ghét nó.

“Vậy ba gọi cho mẹ, con chịu đựng một chút.” Trần Minh Tân hiếm khi tốt tính an ủi Thịt Bò.

Thịt Bò rất được lợi đưa lưỡi liếm Trần Minh Tân, dáng vẻ ỷ lại nũng nịu đó khiến đáy lòng anh mềm nhũn, một tay đặt trên đầu nó, một tay lấy điện thoại ra gọi cho Tô Ánh Nguyệt.

Kết quả điện thoại đổ chuông vài lần không có ai nghe, cuối cùng còn thẳng thừng cúp máy.

Trần Minh Tân nhìn chằm chằm màn hình điện thoại vài giây, sắc mặt âm trầm.

Thịt Bò dường như cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của anh, nó nũng nịu cọ cọ vào lòng bàn tay anh.

Trần Minh Tân rụt tay về, nhìn Thịt Bò một lát mới lên tiếng: “Mẹ con được chiều hư rồi, ba lên tìm mẹ, con ngoan ngoãn ngồi đây nhé.”

Nói xong anh tháo dây an toàn rồi xuống xe.



Tô Ánh Nguyệt thấy Huỳnh Tiến Dương lại thật sự ngắt điện thoại, rút tay về, mặt như phủ băng nhìn anh ta: “Huỳnh Tiến Dương, nếu anh còn biết xấu hổ thì trả lại điện thoại cho tôi. Anh có biết dáng vẻ quấn chặt lấy tôi bây giờ của anh rất khó coi không?!”

Sắc mặt Huỳnh Tiến Dương cứng ngắc, mặt âm trầm lặp lại lời cô vừa nói: “Anh quấn chặt lấy em?”

“Nếu anh muốn chứng minh mình không quấn chặt lấy người thì bây giờ trả điện thoại cho tôi sau đó tự giác rời đi, nếu không trông mắt tôi, bây giờ anh là đang quấn chặt lấy không buông, dáng vẻ này của anh thật sự rất nực cười!”

Tô Ánh Nguyệt không biết hôm nay Huỳnh Tiến Dương phát điên cái gì, quyết tâm phải ăn cơm với cô, dáng vẻ tự cho mình là đúng khiến cô cảm thấy mất hết hứng thú.

Cũng không biết phép khích tướng có tác dụng với anh ta hay không.

Bây giờ cô đang lo lắng chuyện Trần Minh Tân, tính anh không tốt lắm, nếu anh cho rằng cuộc điện thoại vừa rồi là do cô ngắt thì chắc chắn sẽ tức giận.

Huỳnh Tiến Dương cười lạnh một tiếng: “Nếu như nhất định muốn nói quấn chặt lấy người thì chắc hẳn em tương đối thành thạo.”

Tô Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn anh ta: “Anh nói linh tinh gì đấy?!”

“Em cho rằng anh không biết trước đây em vẫn luôn thích anh sao?” Huỳnh Tiến Dương vừa nói vừa tới gần cô.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy dáng vẻ này của Huỳnh Tiến Dương có chút khác thường, cô không khỏi lùi lại một bước: “Nếu anh cũng biết đó là chuyện trước kia thì bây giừo nói ra còn có tác dụng gì?”

Huỳnh Tiến Dương thấy ngữ điệu của cô không còn lạnh như vừa này, cho rằng cô bị mình nói trúng nỗi lòng nên mới vậy, trên mặt lại nở nụ cười: “Anh biết em luôn thích anh, Trần Minh Tân có chỗ nào xứng với em, nếu không phải vì…”

Trần Minh Tân đi đến cửa văn phòng liền nghe thấy giọng nam truyền ra, hơn nữa giọng nói này còn có phần quen tai.

Anh đến gần lại đúng lúc nghe thấy câu “Trần Minh Tân có chỗ nào xứng với em, nếu không phải vì…” của Huỳnh Tiến Dương.

Vì cái gì?

Giọng nói này rất quen tai.

Trần Minh Tân tiến lên nửa bước, nhìn qua cánh cửa văn phòng mở ra một nửa, thấy bóng lưng Huỳnh Tiến Dương, bóng lưng anh ta rộng lớn hoàn toàn ngăn hết dáng người mảnh khảnh của Tô Ánh Nguyệt.

Cho nên, Trần Minh Tân chỉ nhìn thấy bóng lưng Huỳnh Tiến Dương.

Anh biết lúc này mình nên đi vào, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này và sau khi nghe được câu nói kia của Huỳnh Tiến Dương, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại dừng bước, lùi sang bên cạnh nửa bước, không rời đi cũng không đi vào.

Huỳnh Tiến Dương dừng một chút mới nói: “Nếu không phải vì một đêm kia, em cũng không phải gả cho anh ta, em thích anh bao nhiêu năm, sao phải gả cho người đàn ông mình không thích.”