Trần Minh Tân đặt cốc nước trong tay xuống bàn, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tô Yến Nhi.

Tô Yến Nhi bị ánh mắt đột nhiên trở nên đáng sợ của Trần Minh Tân làm cho hoảng hốt tới mức biến sắc.

Cô ta nuốt nước bọt, nơm nớp lo sợ mở miệng: "Lại… chính là hai năm trước, Tô Ánh Nguyệt mang thai. Nếu không tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ làm vậy với cô ta. Bất kể nói thế nào, cô ta cũng là em họ của tôi. Chúng tôi sống với nhau từ nhỏ tới lớn, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ hại cô ta như vậy. Nhưng tôi yêu Huỳnh Tiến Dương, tôi không thể tha thứ cho người phụ nữ có con của anh ấy..."

Tô Yến Nhi lắp bắp mãi mới nói được hết lời.

Cho dù cuối cùng những người đó không thực hiện được ý định, nhưng ít ra cô ta đã đạt được kết quả mình mong muốn.

Tô Ánh Nguyệt sinh non, sống chết không rõ đã biến mất.

Mà giờ phút này, cô ta nói những lời này, một mặt là muốn Trần Minh Tân đừng giận chó đánh mèo lên cô ta, mặt khác, cô ta cũng nói thật lòng.

Cô ta rất hận Tô Ánh Nguyệt nhưng chưa từng nghĩ tới phải dùng cách này để hành hạ cô. Nhưng cô lại mang thai con của Huỳnh Tiến Dương!

Trong giây lát, trong đầu Trần Minh Tân chợt trống rỗng.

Anh mấp máy môi mấy lần mới tìm lại được tiếng nói của mình.

Nhưng đợi đến khi lên tiếng, anh mới phát hiện ra tiếng của mình lại khàn khàn tới khó nghe như vậy.

Trong thoáng chốc, anh nghe được tiếng của mình nói: "Khi đó, cô ấy đã mang thai à?"

Tô Yến Nhi cảm thấy phản ứng của Trần Minh Tân hơi kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu thành thật nói: "Đúng, đúng vậy..."

Trần Minh Tân lại hỏi: "Làm sao cô biết?"

Tô Yến Nhi không dám che giấu, thành thật nói ra hết.

"Có người gọi điện thoại cho tôi, nói Tô Ánh Nguyệt mang thai, có thể là... con của Huỳnh Tiến Dương. Hơn nữa người kia còn nói..."

Cô ta nói đến đây còn nhìn mặt Trần Minh Tân với vẻ dò xét, không dám nói tiếp.

Trần Minh Tân rũ mí mắt xuống, làm người ta không nhìn thấy rõ ánh mắt của mình, giọng nói trầm buồn: "Còn nói gì nữa?"

"Còn nói không cần e ngại anh, nói anh cũng biết đứa trẻ kia không phải là của anh..." Tô Yến Nhi không dám nói hết những lời còn lại.

Cho dù cô ta không nhìn thấy sắc mặt Trần Minh Tân nhưng lại cảm giác được rất rõ ràng hơi lạnh tỏa ra từ trên người anh.

Trong không khí dường như có hai bàn tay vô hình đang siết chặt lấy cô ta, làm cho cô ta không dám động đậy.

"Tôi không có nhiều kiên trì đâu. Cô tốt nhất nói một lần cho xong đi." Trần Minh Tân vẫn không ngước mắt nhìn Tô Yến Nhi, vẫn ngồi yên ở đó chẳng khác nào một bức tượng.

"Khi người kia gọi điện thoại cho tôi đã giấu số, còn làm cho giọng trở nên khàn khàn, cho nên tôi không biết người đó là ai. Sau khi người đó tiết lộ tin tức này cho tôi, tôi lại theo dõi Huỳnh Tiến Dương và tìm được Tô Ánh Nguyệt. Hơn nữa ngày đó anh cũng đi rồi, không dẫn Tô Ánh Nguyệt đi cùng, cho nên tôi mới... Người đó nói, cho dù có giết chết Tô Ánh Nguyệt cũng không sao. Anh sẽ không để ý... A!"

Tô Yến Nhi đang nói chợt bị Trần Minh Tân ném một cốc nước qua, đập mạnh vào đầu.

Máu lập tức chảy ra. Cô ta hét lên một tiếng và che vết thương, trong mắt đầy khủng hoảng.

Trần Minh Tân siết chặt hai tay, vẻ mặt thâm trầm đáng sợ, nhưng giọng anh lại nhẹ nhàng: "Ai nói tôi không để ý?"

Trong phút chốc, anh chợt đứng phắt dậy và gạt mọi thứ trên bàn xuống đất, dường như cảm thấy còn chưa hết giận, anh lại đạp một phát vào sofa mình mới ngồi!

Đúng vào lúc này, Nam Sơn tới gõ cửa.

"Ông chủ, ngài Bùi tới, nói muốn tìm ngài cùng ăn cơm."

Anh ta không nghe thấy tiếng trả lời, lại nghĩ đến tiếng động vừa nghe được nên không yên tâm, đẩy cửa bước vào trong.

Anh ta nhìn thấy đống lộn xộn ở bên trong thì không dám nói gì, chỉ gọi một tiếng dò hỏi: "Ông chủ?"

Trần Minh Tân tức giận đứng tại chỗ đạp, cũng không để ý tới Nam Sơn.

Khi Nam Sơn cho rằng Trần Minh Tân sẽ không để ý tới mình, giọng nói khàn khàn của Trần Minh Tân truyền đến: "Đưa cô ta về."

Nam Sơn hơi sửng sốt, đáp một tiếng: "Vâng."

Trong lòng Tô Yến Nhi thầm mừng trộm. Xem ra đứa trẻ kia thật sự không phải là của Trần Minh Tân, bằng không anh chắc chắn sẽ không tha cho cô ta như vậy!

Nhưng cô ta mừng quá sớm.

Trần Minh Tân đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng chỉnh lại quần áo của mình, trong giọng nói kèm theo sự tàn khốc: "Báo cáo xét nghiệm DNA của con cô là thật. Đứa trẻ cô mang thai cũng không phải là của Huỳnh Tiến Dương. Cô còn nhớ rõ có một tối vào năm tháng trước, Huỳnh Tiến Dương đã dẫn cô tới khách sạn không?"

Trần Minh Tân nói xong, bước nhanh ra ngoài.

Mà vẻ vui mừng trên mặt Tô Yến Nhi đã sớm biến mất. Cô ta vẫn còn nhớ buổi tối đó.

Huỳnh Tiến Dương thường không để ý tới cô ta, nhưng hôm đó lại là lần đầu tiên nói muốn đưa cô ta tới khách sạn. Cô ta cho rằng Huỳnh Tiến Dương đột nhiên nghĩ thoáng ra, muốn cho cô ta một niềm vui bất ngờ.

Ngày đó bọn họ thật sự đã có một buổi tối vui vẻ.

Cô ta nhớ Huỳnh Tiến Dương đưa chìa khóa phòng cho mình, bảo cô ta chờ anh ta, sau đó...

"Không thể nào... Anh ấy sẽ không làm chuyện như vậy đâu!" Huỳnh Tiến Dương làm sao có thể đưa cô ta cho người đàn ông khác được?

Trần Minh Tân ra khỏi phòng, đi tới phòng vệ sinh.

Anh đi rất nhanh.

Anh không ngừng vốc nước lạnh xối vào mặt mình.

Bây giờ đang là mùa xuân, nước lạnh xối lên mặt vẫn có cảm giác lạnh giá.

Cảm giác lạnh giá này theo da tay của anh lan ra khắp cả người.

Cả người đều lạnh buốt tới tận xương.

...

Nam Sơn bố trí người đưa Tô Yến Nhi về, sau đó quay lại tìm Trần Minh Tân.

Anh ta đi theo Trần Minh Tân rất nhiều năm, vừa rồi đã nhìn ra được vẻ mặt Trần Minh Tân không ổn.

"Có nhìn thấy ông chủ không?"

Dọc đường, anh ta vừa đi vừa hỏi. Chờ tới khi anh ta tìm đến phòng vệ sinh thì Trần Minh Tân đã đi tìm Bùi Chính Thành.

Anh ta đành phải vào phòng riêng theo.

"Minh Tân, cậu làm gì vậy? Rượu này không phải uống như thế..."

Anh ta mới đi tới cửa đã nghe bên trong truyền đến giọng nói của Bùi Chính Thành.

Anh ta đẩy cửa đi vào nhìn, đã thấy Trần Minh Tân đang cầm một chai rượu đế dốc vào trong miệng.

Anh uống vội, có chút rượu theo khóe miệng chảy xuống, dính ướt cổ áo.

Mặc cho Bùi Chính Thành ra sức cướp chai rượu này thế nào cũng không thể làm được. Tay Trần Minh Tân dường như được hàn chặt vào trên đó, kéo thế nào cũng không thể kéo ra được.

Hai người Nam Sơn và Bùi Chính Thành phải hợp sức mới cướp được chai rượu này.

Trần Minh Tân hơi lảo đảo, một tay chống xuống mặt bàn và im lặng vài giây, mới lên tiếng: "Đưa cho tôi."

Bùi Chính Thành vội vàng đưa chai rượu này cho Nam Sơn, bảo anh ta mang ra ngoài.

Sau đó Bùi Chính Thành mới nhìn về phía Trần Minh Tân, cười lạnh một tiếng nói: "Đưa cho cậu à? Để cho cậu uống chết thì thôi à?"

"Sẽ không uống chết đâu, tôi chỉ muốn uống say thôi."

Giọng Trần Minh Tân vẫn khàn khàn, anh dừng lại một lát mới tiếp tục mở miệng, nói khẽ như đang lẩm bẩm với chính mình: "Không uống say, tôi không có can đảm gặp cô ấy."

Bùi Chính Thành không nghe rõ, nhíu mày hỏi anh: "Cái gì? Gặp ai?"

Trần Minh Tân không nói nữa, chỉ cầm chai rượu khác trên bàn, mở ra và uống một hớp.

Bùi Chính Thành ở bên cạnh gấp đến độ nhảy cẫng lên, đạp Trần Minh Tân rồi mới cướp chai rượu, đập thẳng xuống đất.