Sau khi biết Lâm Hào Kiệt làm việc cho tổ chức Grissy, cô ta vẫn luôn hoang mang, trong lòng thấp thỏm bất an.

Cô ta sợ Lâm Hào Kiệt có bề gì, cô ta cũng sợ sau khi Lâm Hào Kiệt gặp chuyện bất trắc, người của Grissy sẽ tìm đến cô ta, đối phó với cô ta.

Bởi vậy, trong lòng cô ta luôn hiểu rõ, ở nước Z có tán dù bảo vệ là Trần Minh Tân, cô ta sẽ được an toàn, trong lòng cô ta không còn hoảng hốt như vậy nữa.

“Trần Minh Tân chỉ hứa với anh cô rằng sẽ bảo vệ an toàn cho cô trong vòng một tháng, tự cô tính xem, từ lúc anh cô đi đến nay đã được một tháng chưa.”

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy, Trần Minh Tân cẩn thận đến mức khiến cô phải thán phục.

Nếu như lúc ấy Trần Minh Tân không hạn chế thời gian, nếu như Lâm Tố Nghi không chịu về, bọn họ phải bảo vệ an toàn cho cô ta mãi.

Gương mặt Lâm Tố Nghi thoáng có vẻ hoảng hốt, cô ta lắc đầu rồi lớn tiếng nói: “Nhưng đến bây giờ anh tôi vẫn còn chưa về, tôi cũng không liên lạc được với anh ấy, các người không quan tâm đến tôi nữa ư? Nếu như người của Grissy tìm tôi thì phải làm sao bây giờ?”

“Chẳng phải bây giờ cô nên cảm thấy lo lắng cho anh cô mới đúng ư? Đến giờ phút này rồi mà cô cũng chỉ biết nghĩ cho chính mình mà thôi?” Tô Ánh Nguyệt cảm thấy suy nghĩ của Lâm Tố Nghi rất ích kỷ.

Lâm Tố Nghi rống lên với cô: “Tại vì anh ta muốn gia nhập Grissy, tôi có thể làm gì đây, cho dù bây giờ tôi sốt ruột, tôi lo lắng cho anh ta, nhưng tôi cũng chẳng làm được gì cả, tim của tôi cũng không khỏe, lẽ nào muốn tôi đi đến Grissy tìm anh ta à?”

“Đó là anh của cô, không liên quan gì đến tôi cả.”

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy, định nghĩa của cô về hai anh em Lâm Hào Kiệt và Lâm Tố Nghi phải thay đổi.

Trước đây cô cảm thấy Lâm Tố Nghi là một người lương thiện và kiên cường, có thể nói là người tốt, còn Lâm Hào Kiệt lại một lời khó nói hết, anh ta là người của tổ chức Grissy, cướp đi con của cô, khiến cho cô và con trai mình xa cách gần hai năm trời, khiến cho cô và Trần Minh Tân đau khổ triền miên.

Nhưng mà, tình cảm Lâm Hào Kiệt dành cho Lâm Tố Nghi là thật, anh ta là một người rất trọng tình trọng nghĩa.

Còn lời lẽ của Lâm Tố Nghi lúc ban nãy đã chứng tỏ rằng tình thương của cô ta dành cho Lâm Hào Kiệt ít ỏi hơn tình thương Lâm Hào Kiệt dành cho cô ta.

Lâm Hào Kiệt mất tích lâu như vậy, cô ta chỉ biết nghĩ đến sự an toàn của mình mà thôi.

Mặc dù có thể hiểu được tâm lý của cô ta, nhưng lẽ nào cô ta đã quên tại sao Lâm Hào Kiệt lại gia nhập vào Grissy à?

Nếu không phải vì cần gấp số tiền lớn để chữa bệnh tim cho Lâm Tố Nghi, với tài năng của Lâm Hào Kiệt, nếu như có thể đi đường ngay, cho anh ta cơ hội lập nghiệp, chưa chắc anh ta kém cỏi như Trần Minh Tân là bao.

Nhưng mà, tạo hóa trêu ngươi.

Suy nghĩ này vụt qua trong lòng Tô Ánh Nguyệt, cô không khỏi khe khẽ thở dài.

Cô không muốn nói nhiều với Lâm Tố Nghi, bèn nhấc chân đi vòng qua người cô ta.

Nhưng mà, nhìn thấy cô toan bỏ đi, Lâm Tố Nghi vội vàng kéo cô lại: “Cô đừng đi, mọi người có thể đừng bỏ mặc tôi không, không phải anh tôi đã cho hai người một công ty sao? Cô lấy oán báo ân như vậy đấy à!”

Trong lòng Tô Ánh Nguyệt hết sức ngạc nhiên, thì ra Lâm Hào Kiệt đã nói chuyện về tập đoàn Phong thị cho Lâm Tố Nghi biết.

Cô nén cảm giác ngạc nhiên xuống, gương mặt vẫn không hề bộc lộ ra chút cảm xúc nào: “Vốn dĩ công ty đó không thuộc về anh cô.”

Lâm Hào Kiệt đóng giả làm Phong Hải, xem Phong thị như tài sản của mình, bây giờ Phong thị quay về với Tô Ánh Nguyệt, chẳng qua chỉ là vật quy nguyên chủ mà thôi. Lâm Tố Nghi lại coi đây là lấy oán báo ân.

Lâm Tố Nghi còn định mở miệng nói tiếp, Tô Ánh Nguyệt đã lạnh lùng nhìn cô ta: “Sau này, cô tự lo cho mình đi.”

Ánh mắt lạnh lùng của Tô Ánh Nguyệt khiến cho cơ thể cô ta cứng đờ.

Cô ta mới quen biết Tô Ánh Nguyệt chưa được bao lâu, cũng chưa từng nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt nổi giận, nhất là lúc nhắc tới Trần Mộc Tây, cô luôn tỏ ra hết sức dịu dàng, cô ta bèn cảm thấy Tô Ánh Nguyệt là một người rất đỗi hiều dịu.

Nhưng một khi cô ấy nổi giận, ánh mắt lạnh lùng của Tô Ánh Nguyệt lại khiến cho cô ta rợn người.

Đến bây giờ cô ta mới nhận ra, không phải tính tình Tô Ánh Nguyệt hiền dịu, chẳng qua bình thường cô ấy không hay nổi giận mà thôi.

Tô Ánh Nguyệt có một người chồng yêu thương mình, có một cậu con trai đáng yêu, cô ấy sống trong sự thỏa mãn đủ đầy, luôn luôn tỏ ra dịu dàng, hài lòng và không có sức công kích.

Cũng vì thế, Lâm Tố Nghi mới cho rằng Tô Ánh Nguyệt là một người hiều dịu, mới dám nói năng như vậy trước mặt cô.

Đến tận khi Tô Ánh Nguyệt đi khỏi, lúc Tô Ánh Nguyệt đóng cửa lại, Lâm Tố Nghi mới sực tỉnh táo lại. Bước ra khỏi ngưỡng cửa phòng nghỉ, Tô Ánh Nguyệt cầm bình nước khựng lại trong tích tắc, rồi mới đi vào phòng Trần Úc Xuyên.

So với việc phải đối mặc với Trần Úc Xuyên, những lời Lâm Tố Nghi nói với cô chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.

Khi nãy cô dẫn Trần Mộc Tây vào phòng Trần Úc Xuyên, luôn cảm thấy là lạ.

Từ hai năm trước, Trần Úc Xuyên đã không yêu thích cô.

Cô cũng không có ấn tượng tốt với ông ấy.

Thời gian ở cạnh nhau không nhiều, nhưng đã xảy ra rất nhiều chuyện, đều chẳng phải chuyện hay ho gì.

Cô lập tức cảm thấy lúng túng, khi nãy nhìn nhớ đến bình nước của Mộc Tây còn ở trong phòng chờ, lại đúng lúc Bùi Chính Thành cũng qua thăm Trần Úc Xuyên, cô bèn để Trần Mộc Tây lại đó, đi lấy bình nước một mình.

Cô thật sự không biết phải làm sao.

Trần Mộc Tây vẫn còn trong phòng Trần Úc Xuyên, cho dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng phải quay về.

Cho dù Trần Úc Xuyên không thích cô, thì sao kia chứ?

Cô và Trần Minh Tân đã kết hôn rồi, sinh được đứa con, ba năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, không phải bọn họ đều đã vượt qua hết thảy rồi sao?

Cô thầm cổ vũ cho mình, bước chân của Tô Ánh Nguyệt cũng nhanh nhẹn hơn.

Thấm thoắt đã đến trước cửa phòng Trần Úc Xuyên.

Trần Minh Tân sắp xếp phòng tổng thống cho Trần Úc Xuyên, trước cửa còn có hai hàng bảo vệ đứng gác.

Bọn họ nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đi đến, bèn vội vàng nói: "Mợ chủ.”

Đương nhiên bảo vệ của Trần Úc Xuyên sẽ không gọi cô như thế, số bảo vệ này đều được Trần Minh Tân đưa đến đây.

“Anh Trần và cậu chủ nhỏ, còn có anh Bùi, đều ở bên trong đó à, không bước ra sao?” Tô Ánh Nguyệt vừa định bước vào, chợt dừng lại hỏi một câu.

“Đều ở trong hết cả.”

Nhận được câu trả lời từ họ, Tô Ánh Nguyệt gật đầu, bước vào trong phòng.

Cô vừa bước chân vào đã nghe thấy tiếng cười của Trần Úc Xuyên và tiếng Bùi Chính Thành đang nói chuyện.

Dạng người như Bùi Chính Thành có sức hấp dẫn như vậy đấy, trông anh ta cứ như thể chỉ có mỗi ưu điểm là con cái nhà quyền quý thôi, nhưng thực chất anh ta lại là đấng anh tài, cho dù có là ai, nam hay nữ, già hay trẻ đều thích nghe lời mật ngọt của anh ta.

Ví dụ như một già một trẻ trước mặt đây, Trần Úc Xuyên và Trần Minh Tân.

Tô Ánh Nguyệt bước đi rất khẽ, Bùi Chính Thành vẫn cảm giác quay đầy lại nhìn về phía cô.

Nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt bước vào, anh ta lập tức nở nụ cười, gọi cô: “Chị dâu đến rồi.”

Trần Mộc Tây đang ngồi kế bên Bùi Chính Thành, không biết đang chơi cái gì, nghe tiếng của anh ta cũng quay đầu nhìn lại.

Vừa thấy Tô Ánh Nguyệt, cậu bé đã trượt xuống ghế sô pha, sải đôi chân ngắn củn chạy đến bên Tô Ánh Nguyệt: “Mẹ ơi!”

“Chậm thôi nào.” Tô Ánh Nguyệt bước hai bước, ôm Trần Mộc Tây vào lòng.

Trần Mộc Tây ôm Tô Ánh Nguyệt, bật cười hi hi ha ha.