Bà Vân vô cùng lo lắng đứng bên ngoài, lát sau Vân Vy mới từ trong nhà vệ sinh bước ra. Khuôn mặt cô xanh xao nhợt nhạt, trông thiếu sức sống vô cùng. Bà Vân đau lòng hỏi han:

- Sao rồi con, liệu có phải là con...?

Vân Vy chỉ khẽ gật đầu, cô liền ôm chầm lấy mẹ:

- Thật ra con có thai rồi.

Bà Vân cũng không quá sốc khi nghe câu trả lời của Vân Vy, bà liền vỗ vỗ lưng cô, an ủi:

- Thế Cố Thừa Duật có biết hay không?

Vân Vy chỉ cảm thấy tủi thân, chuyện cô có thai Cố Thừa Duật hoàn toàn không biết gì. Nếu như hắn mà biết, liệu hắn có còn ly hôn cô nữa không? Nghĩ tới đây, Vân Vy lại cười tự giễu bản thân. Quên đi một người quả thực rất là khó, cảm giác này không hề dễ chịu một chút nào.

Nhưng tới nước này rồi, rốt cuộc cô còn mong chờ cái gì cơ chứ? Vốn dĩ Cố Thừa Duật không hề yêu cô, hắn đồng ý kết hôn chỉ là để trả thù mà thôi. Nay đã trả thù xong, có lẽ hắn đang vui vẻ bên Mạc Y Nhiên. Suýt chút nữa là cô quên mất, Mạc Y Nhiên chính là mối tình đầu của Cố Thừa Duật. Người ta nói tình đầu thường là mối tình khó quên nhất cơ mà.

Tới giờ cô đã hiểu rồi, hiểu vì sao Cố Thừa Duật lại chọn Mạc Y Nhiên...

Lòng Vân Vy xót xa, đau đớn như có hàng nghìn kim châm đâm vào. Bà Vân vẫn đang ôm cô, ra sức an ủi cô. Thấy cô không trả lời, có lẽ bà cũng biết câu trả lời rồi:

- Được rồi, vậy còn định thế nào với đứa bé trong bụng con?

Vân Vy không chần chừ gì, cô lập tức trả lời:

- Con sẽ sinh đứa bé này ra, sẽ chăm sóc nó thật tốt.

- Vy Vy.

Bà Vân lo lắng vô cùng, bà liền nắm tay cô lên:

- Không phải là mẹ phản đối việc này, nhưng con có thực sự chắc chắn là sẽ sinh đứa bé này ra?

Đứa bé này chính là cốt nhục của Cố gia, là con ruột của Cố Thừa Duật. Không phải là bà Vân không thích người của Cố gia, mà là với tình hình kinh tế hiện tại của gia đình vô cùng khó khăn. Với lại làm mẹ đơn thân thật sự rất khó, còn bị đồn thổi này nọ nữa. Bà Vân thực sự không muốn con gái mình phải chịu nhiều tai tiếng hay áp lực gì cả. Bà chỉ muốn cô sẽ quay trở lại như trước kia, vui tươi hồn nhiên sống mà thôi.

Đáy mắt Vân Vy thoáng buồn, đây cũng chính là vấn đề lớn nhất hiện tại. Nhưng cô cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nở nụ cười trấn an mẹ mình:

- Mẹ đừng lo cho con. Từ mai con sẽ tìm việc mà.

- Đừng.

Bà Vân lập tức ngăn cản Vân Vy, bà vuốt ve mái tóc cô rồi nói:

- Con còn đang mang thai, cứ ở yên trong nhà nghỉ ngơi là được rồi. Trước mắt số tiền dành dụm của mẹ vẫn còn trụ được mấy tháng nữa.

Khoé mắt Vân Vy ứ nước mắt, cô ôm chầm lấy mẹ oà khóc. Nếu không phải là vì cô, mẹ cô cũng không ra nông nỗi này. Bây giờ có hối hận thì cũng đã quá muộn rồi:

- Mẹ ơi con xin lỗi...

- Con ngoan, mau nín đi.

Bà Vân xoa đầu Vân Vy, an ủi cô. Dù chuyện này có là lỗi của Vân Vy đi chăng nữa, thì bà vẫn là người mang nhiều tội lỗi nhất. Là bà đã tác thành Vân Vy với Cố Thừa Duật. Chuyện này không thể trách ai, cũng không trách Vân Vy được. Có trách, thì hãy trách ông trời tàn nhẫn với Vân gia, cho nên tai hoạ này mới ập tới như vậy.

...

Bên kia, Hắc Khải đang ngồi xoay xoay bút, tuy nhìn chằm chằm vào xấp tài liệu trước mặt nhưng đầu óc lại không hề để tâm tới công việc. Anh bất mãn quay sang nhìn anh trai:

- Anh, em không muốn thừa kế công ty gì đâu. Chán chết đi được.

Mấy tài liệu này không phải là Hắc Khải không biết, căn bản là anh không có đam mê với thương trường. Trước giờ anh luôn thích đi nhiều nơi trên thế giới này, đi đến bao giờ hết tiền rồi lại quay lại xin tiền anh trai.

Hắc Sát vẫn thong thả uống cà phê, hoàn toàn không để ý tới lời than vãn của Hắc Khải:

- Cố thị có được Vân thị như cá gặp nước, chúng ta không thể cứ bị động thế được. Hiểu chưa?

- Ý anh là chúng ta sẽ đối đầu với Cố thị?

Hắc Khải không chút hứng thú về mấy vấn đề này, nhưng cứ hỏi cho có:

- Chúng ta không chủ động thì sớm hay muộn gì Cố thị cũng sẽ loại bỏ chúng ta trước. Cho nên em cũng nên nghĩ tới việc vào công ty làm việc đi, chơi bời hoài.

Hắc Sát nhắc nhở em trai của mình. Hắc gia cũng là một trong những gia tộc lớn ở đất nước này, chẳng thua kém gì Cố gia. Đáng lẽ ra là sau khi ông bà già nhà họ Cố gặp tai nạn qua đời, Cố thị đã gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng không ngờ Cố Thừa Duật lại chuyển hướng tấn công nhà vợ, thâu tóm Vân thị một cách dễ dàng.

Tàn độc quá rồi. Cố Thừa Duật, không thể coi thường con người này. Tiếp theo nữa, nhất định hắn sẽ chuyển hướng tấn công các gia tộc còn lại. Hắc gia cũng không ngoại lệ.

Không hiểu vì sao khi nghe anh trai nói vậy, Hắc Khải vô thức nhớ tới hình ảnh xanh xao nhợt nhạt của Vân Vy. Vân Vy là họ Vân? Liệu cô có liên quan gì tới chuyện này không?

...

Vân Vy mang thai nên không thể làm được công việc nặng nhọc, cô chỉ có thể ở nhà giúp mẹ bán tạp hoá. Khi về quê, bà Vân đã thuê nhà mở một cửa hàng tạp hoá nhỏ. Tuy thu nhập không nhiều, nhưng cũng đỡ hơn chút ít.

Hai mẹ con nương tựa lẫn nhau mà sống qua ngày. Vân Vy đã qua thời kì ốm nghén, dạo này cô hay bị thèm ăn. Mẹ cô vì thương cô nên cũng đành chiều cô.

Vân Vy ở quê cũng được một thời gian, cô không còn quá lạ lẫm ở đây nữa. Mọi người dân ở đây rất thân thiện, dù nghèo nhưng vẫn hay giúp đỡ lẫn nhau. Vân Vy cảm thấy ấm áp vô cùng.

Đã hơn 8 tháng trôi qua, bụng Vân Vy đã rất to rồi. Cô lại cúi xuống xoa bụng mình, cô vô cùng hạnh phúc khi nghĩ tới đứa con sắp chào đời.

Mấy ngày sau, Vân Vy đột nhiên đau bụng dữ dội. Bà Vân vô cùng lo lắng, lập tức đưa cô tới bệnh viện. Mấy người hàng xóm tốt bụng cũng giúp mẹ cô đỡ cô tới bệnh viện, người thì an ủi cô, người thì động viên.

Vân Vy đau đớn, cả người toát mồ hôi. Cô cố chịu đựng. Vào bên trong phòng đẻ, mọi người phải đứng bên ngoài chờ. Ai ai cũng lo lắng vô cùng, nhất là bà Vân.

Mọi người an ủi bà Vân:

- Con bé sẽ ổn cả thôi, bà đừng lo.

- Hy vọng là vậy.

Ở trong phòng sinh, Vân Vy cứ ngỡ ngày tận thế sắp tới. Cô rất đau, cả người mềm nhũn như bị rút sạch sức lực. Y tá luôn động viên:

- Cố lên, cố lên.

Vân Vy nhắm mắt, vì con, cô sẽ cố gắng. Cô cắn môi, cố hết sức.

- Cố thêm chút nữa...

Hô hấp của Vân Vy trở nên khó khăn nặng nhọc, y tá giúp cô lau mồ hôi trên trán, tiếp tục động viên. Vân Vy không thể chịu được nữa rồi, cô thực sự rất đau. Cơ thể cô gầy gò ốm yếu, sinh con quả là địa ngục đối với cô:

- Áaaaaaa!

Vân Vy hét lên một tiếng, sau đó cô ngất đi. Tiếng oa oa của trẻ sơ sinh vang lên, ai ai cũng mừng rỡ.

Y tá liền lấy đứa bé ra, tuy là sinh non, nhưng bé vẫn rất khoẻ mạnh. Vân Vy mệt quá nên ngất đi, tới khi cô tỉnh dậy thì đã chiều tối.

Bà Vân luôn ngồi bên cạnh cô, thấy cô tỉnh lại, bà Vân lập tức hỏi han:

- Con tỉnh rồi sao, đỡ hơn chưa con?

Vân Vy ngơ ngác, cô đảo mắt nhìn xung quanh tìm con:

- Con của con đâu?

Bà Vân liền mỉm cười trấn an cô:

- Là một bé trai, rất khoẻ mạnh.

Rồi bà lại tiến tới chỗ y tá, bế đứa bé tới chỗ Vân Vy. Giây phút nhìn thấy con, Vân Vy oà khóc nức nở. Cô ôm con, trong lòng thầm cảm tạ trời đất vì đã phù hộ cho mẹ con cô.

- Mẹ sẽ đặt tên cho con là Vân Mạc Nghiêm nhé.

Vân Vy nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của con, đưa lên miệng hôn. Bà Vân nhìn cảnh này thì cảm động, bà lại nhớ tới giây phút sinh Vân Vy ra, lúc đó bà cũng hạnh phúc như vậy. Bây giờ chứng kiến con gái mình sinh con, bà không còn mong gì hơn.

Hy vọng là những ngày tháng tiếp theo vẫn sẽ yên bình...