Buổi tối xuống lầu uống nước, vô tình lại nhìn thấy Bạch Tu Nghê nắm trên ghế salon ngủ thiếp đi, cầm trong tay là quyển sách "sổ tay thời kì mang thai" được hắn ép chặt vào ngực . Lòng nhẹ nhàng rung động, nhìn Bạch Tu Nghệ đang ngủ say , song trong lòng tôi lại nảy sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc phát ra từ sâu trong nội tâm , thật giống như tất cả mọi chuyện đều là sự thật , là chúng tôi vì yêu nhau mà kết hợp ... ...... Đang lúc tôi còn đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, thì điện thoại của Bạch Tu Nghệ lại vang lên . Ko nghĩ ngợi nhiều, tôi vội vàng núp vào phía sau ghế salon , Bạch Tu Nghệ mệt mỏi lên tiếng "A lô, ai vậy a......."

Giấc mộng đẹp cuối cùng cũng kết thúc, hiện tại đã là lúc phải tỉnh mộng rồi, tôi là ai chứ? Chính là cái kẻ đã kí cái hợp đồng 50 vạn bán con , cả tôi cũng chỉ là một kẻ vô sỉ

"Ko có làm gì sao?... .....ha ha, vậy à? Anh cũng nhớ em mà" Bạch Tu Nghệ dịu dàng cười

Đủ rồi, rung động trong nháy mắt vừa nãy thật khiến cho tôi xấu hổ . Hắn đã từng nói, tôi và hắn chẳng qua cũng chỉ là 2 kẻ xa lạ . Dù cho hắn đã làm ra chuyện gì khiến cho tôi phải cảm động thì cũng chỉ là làm vì đứa bé của hắn ở trong bụng của tôi , chứ ko phải là vì tôi . Mày vẫn chưa hiểu sao? Liễu Nhứ ơi là Liễu Nhứ, mày còn đang hi vọng xa vời cái gì?

Lặng lẽ tôi lên lầu, Bạch Tu Nghệ vẫn còn ngồi ở nơi đó nói chuyện tình cảm với mỹ nhân của mình.... .........

Buổi sáng, tôi cố ý lãng tránh sự quan tâm của Bạch Tu Nghệ , tất cả mọi biểu hiện của hắn ở trong mắt tôi đều là vì đứa bé, việc này hiển nhiên ko đáng trách . Nhưng mà, tôi cũng rất hi vọng loại quan tâm này của hắn sẽ ko ảnh hưởng đến tình cảm của tôi, bởi vì tình cảm của tôi đã ko còn bị tôi khống chế nữa rồi . Nếu như đây là ích kỉ, vậy thì hãy để cho tôi ích kỉ chỉ một lần này

Hôm nay là ngày tôi và Dương Tử chịu trách nhiệm quét dọn, thật sớm tôi đã đến lớp học, nhưng chỉ mới vừa đảm nhiệm chức vụ bằng cách xách 1 thùng nước đầy, chuẩn bị trở về thì tôi đã nghe thấy Lăng Tịch la oai oái

"Cô đang làm gì ở đây?" Hắn xông lên một tay cướp đi thùng nước trong tay tôi

"Xách nước a" Tôi ko tin hắn ko biết tôi đang xach nước

"Trời ạ, sao cô có thể làm mấy cái chuyện này" Giọng điệu của hắn cứ như tôi vừa làm ra cái chuyện lớn, có lỗi với trời đất vậy

"Nhưng mà, hôm nay là ngày tôi quét dọn mà, ko thể để cho Dương Tử làm một mình được"

"Được rồi, được rồi, tôi sẽ làm hết" Hắn ôm đồm nhiều việc cầm thùng nước đi vào lớp học của tôi mà ko quan tâm đến những ánh mắt kinh ngạc của người khác, cứ như vậy ra sức quét dọn

Dương Tử khều khều tôi "Cậu nhờ hắn làm giùm?"

"Hắn.... .....hắn biết chuyện của tôi rồi" Tôi nhỏ giọng nói

"Cái gì? Cậu nói cho hắn biết rồi?" Dương Tử ngạc nhiên la lên, nhưng lại lập tức che miệng hạ giọng "Hắn cũng biết rồi?"

"Hắn chỉ biết chuyện tôi mang thai, còn mấy chuyện khác hắn cũng ko rõ ràng"

"tốt lắm" Dương Tử dường như yên tâm nói

Lăng Tịch rốt cuộc cũng quét dọn xong trong khi Dương Tử ở đầu bên kia cũng đang tất tả dọn dẹp "Được rồi, Liễu Nhứ có chuyện gì thì nói với tôi" Giây tiếp theo hắn quay sang đám bạn học dưới lớp hung dữ nói "Ko được bắt Liễu Nhứ làm bất cứ chuyện gì, nếu ko các người sẽ có chuyện với tôi, nghe có hiểu ko?"

Bạn học phía dưới mờ mịt gật đầu

"Rất tốt" Sau khi hài lòng với hiệu quả của lời hăm dọa , Lăng Tịch rời khỏi phòng học , Dương Tử che miệng cười trộm "Liễu Nhứ , sau khi cậu có em bé, cuộc sống của cậu cũng trở nên dễ chịu hơn rồi"

Nhìn ánh mắt muốn tìm tòi đến tột cùng của các bạn học, tôi xúc động nói "Ai, cuộc sống như thế này thì tôi ko ham"

Chuyện tên hư đốn Lăng Tịch chịu khó quét dọn, chưa đầy 1 buổi sáng , đã làm rộng khắp toàn trường . Nhờ vậy mà đám con gái bình thường hắn vẫn có quan hệ thân thiết cũng chạy tới nhìn tôi một chút, rốt cuộc tôi là thần thánh phương nào lại có thể là cho tên hư đốn của các nàng bỏ qua mặt mũi cam chịu làm việc lặt vặt

"Chính là cô sao?" Cầm đầu là 1 nữ sinh dáng người nóng bỏng, rất thích hợp với phong cách của Lăng Tịch

"Có việc?" Tôi biết rõ còn cố hỏi

"Hừ hừ, khiến cho tên hư đốn đó vì cô quét dọn, cô cũng rất lợi hại " Nàng khinh nường nói

"A" Tùy tiện tôi hô lên 1 tiếng, nhưng thật sự cũng ko biết giải thích chuyện này như thế nào

"Có điều, vẫn tưởng cô xinh đẹp lắm chứ, ai ngờ so với chị Sa Sa của chúng tôi , cô vẫn còn kém rất xa" Một nữ sinh đứng cạnh hùa theo

"Ừ" Tôi gật đầu đồng ý, cô gái kia rất xinh đẹp

"Cô đang ở đây nói móc chúng tôi sao?" Nữ sinh tên Sa Sa có chút tức giận chất vấn

"Ko có" Tôi lắc đầu, ko hiểu nàng dựa vào cái gì mà hỏi như vậy

"Có phải cô chán sống rồi ko?" Câu chân ngôn của tôi khiến cho Sa Sa xấu hổ ngàn phần, nắm cánh tay của tôi kéo gần vào nàng "Chỉ bằng 1 kẻ như cô thì làm gì có cái tư cách để Lăng Tịch đối xử với cô như vậy?"

"Buông cô ấy ra!" Từ một nơi xa truyền lại một giọng quát, Lăng Tịch tức giận ngút trời chạy tới , một phen giật tay Sa Sa ra

"Ai cho phép cô động vào cô ấy" hắn âm trầm nhìn chằm chằm Sa Sa

"Em......."

Bộ dạng của Lăng Tịch hoàn toàn làm cho Sa Sa sợ hãi , từ sớm nàng đã mất đi sự lớn lối với rồi

"Em chỉ.... ....."

"Cút! sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi" Lăng Tịch lạnh lùng nói, Sa Sa sợ tới mức nước mắt cũng trào ra, hai tay bắt lấy cánh tay của Lăng Tịch, nàng khóc lóc cầu xin hắn

"Đừng, Lăng Tịch, em sai rồi. Anh đừng đối xử với em như vậy"

Lăng Tịch ko thèm đếm xỉa đến lời cầu xin của nàng

"Biến, nếu còn dám làm phiền cô ấy, tôi sẽ làm cho cô biến mất khỏi cái trường này"

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dạng tàn nhẫn của hắn. Sa Sa sợ hãi lập tức rút tay về "Đừng , em lập tức sẽ đi"

Nàng mang theo đám nữ sinh bỏ đi

Quay đầu, Lăng Tịch dịu dàng nhìn tôi "Họ có gây thương tổn cho cô ko?"

"Ko" Tôi lẳng lặng nói, trong đầu vẫn còn in lại bộ dạng tàn nhẫn vừa rồi của hắn

"Tôi sẽ bảo vệ em" Sau khi bỏ lại những lời này, hắn rời đi