Lại quá bảy thiên.

Rốt cuộc đôi mắt đang nhắm nghiền cũng hé mở ra, lộ rõ con ngươi lam sắc sâu thăm thẳm, tiếp thu sắp xếp xong truyền thừa, nàng hiểu biết cường đại hoá thêm mấy lần, tầm mắt cũng mở rộng không ít, cả người nhìn qua càng thêm trầm ổn thành thục.

Cô Tô Lâm thấy nàng mở mắt, đối nàng ôn hoà cười, nói:
"Cảm giác hảo sao?"
"Ân" Đông Phương Thiên Nguyệt hơi gật đầu, tỏ vẻ bản thân rất tốt.


"Đến ta có việc nhờ ngươi giúp đỡ, đây cũng là ta tâm nguyện cuối cùng, ta hồn lực không còn bao nhiêu nữa, cùng lắm một tháng nữa ta sẽ hôi phi yên diệt không còn tồn tại nữa, đành nhờ ngươi vậy"Nụ cười lão có chút chua xót.

"Lão sư cứ nói"
"Khi nào ngươi đến Phượng tộc, thông tri một tiếng với Phượng Thanh Lê, nói với nàng rằng, đời này là Công Tôn Lâm ta phụ nàng, không thể hoàn thành ước định giữa chúng ta, dù rời đi thế gian này, ta cũng không hối hận, chỉ tiếc một điều không thể thấy được nàng lần cuối, chỉ tiếc đời này chưa thể đứng trước mặt nàng nói với nàng rằng, ta ái nàng"
"Hảo, ta sẽ"
"Đây là Bắc Đẩu Thất Sát Đèn bản thể, ngươi giúp ta chuyển giao cho nàng"Lão vừa nói vừa lấy ra một cái đèn lồng to hơn bàn tay, giống như đúc đại đèn lồng ở Vân Xu thành, chỉ khác là nó càng ngưng thật, càng mang cho người ta cảm giác áp bách kiên sợ.

"Ân" Nàng nhận lấy Bắc Đẩu Thất Sát Đèn thu không gian, sau lại nhìn Công Tôn Lâm hỏi:
"Ngươi vì sao sẽ phong ấn lôi kiếp căn nguyên dẫn đến cái này kết cục?"
"Ta trước đây có cái ý tưởng táo bạo, muốn lấy lôi kiếp đến luyện thể nâng lên chính mình cường độ thân thể.

Ta khi ấy điên cuồng với sức mạnh, luôn muốn càng trở nên mạnh, mạnh hơn nữa, dù biết nguy hiểm cũng liều mình xông vào.


Thanh Lê lo lắng cho ta, một mực ngăn cản, dù vậy ta vẫn rất cố chấp, sau đó ta cùng nàng tranh chấp, ta lúc ấy vì tức giận, cũng là vì muốn chứng minh cho nàng ý tưởng của ta hoàn toàn có thể thực hiện, liền thu gom hành lý rời đi chúng ta gia"
Công Tôn Lâm lâm vào hồi ức, trên mặt hiện lên vẻ chua xót không nói nên lời, gương mặt lão hiện rõ lên mấy nếp nhăn, im lặng hồi lâu mới lấy lại được bản thân tiếng nói, tiếp tục:
"Ta sau khi rời đi, liền chu du khắp nơi đi tìm lôi kiếp căn nguyên, gần trăm năm, đi qua hơn bốn trăm quốc gia, dù có hối hận khi cãi vã với nàng, dù có tưởng nàng phát điên cũng không trở về, bởi vì ta không bỏ được bản thân kiêu ngạo, nói với nàng rằng ta không thành công, cũng bởi vì ta kiên trì muốn thử, nên vẫn tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng ở phụ cận Vân Xu thành phát hiện lôi kiếp căn nguyên"
"Sau đó?"
"Vốn dĩ sẽ không thất bại, nhưng ở thời khắc mấu chốt nhất, trong người ta chất độc phát tác, trước đó ta cũng không biết bản thân trúng độc, càng không rõ là ai hạ, đến bây giờ ta vẫn là không biết được, kẻ thù của chính mình là ai!"
Nàng nghe được trong giọng nói lão vẻ căm giận, nét mắt đau thương qua năm tháng đã mờ nhạt đi không ít, lại vẫn lộ rõ ràng sự phẩn nộ.

Qua nữa canh giờ, cảm xúc của lão đã bình ổn hoàn toàn, lúc nhìn nàng lại ôn hoà như cũ, nhưng lúc này lại mang theo một tia nghiêm nghị:
"Ngươi đừng nói với nàng việc nàng, nàng sẽ thực tức giận, ta chỉ cầu nàng có thể sống vui vẻ, nói nàng quên ta đi"

"Được, ta đã biết" Lại hỏi:
"Khó khăn như thế mới đạt được, sao không nói ta đưa cho nàng mà lại để ta sở dụng?"
"Lôi kiếp căn nguyên đối ngươi thể chất sẽ thực ôn hoà, hỗn độn thiên lực sinh ra đã chịu vạn vật thân cận, nhất là năng lượng tương tự nhau chí thuần chí cường, nhưng đối người khác sẽ thực tàn bạo, dù cho ta đã tiêu hào không ít hồn lực để thuần hoá chúng từng chút từng chút, nhưng vẫn là rất tàn bạo, nó không gây tổn thương đến ngươi nhưng nó có thể nguy hiểm đến tính mạng của Thanh Lê!"
"Ra vậy" Nàng gật đầu hiểu rõ, sau lại cùng Công Tôn lâm cáo từ, xong liền rút thần thức ra khỏi Tử Minh Châu.

Bất quá nàng cũng không có tiếp tục lên đường, mà là tại gian phòng bế quan, nàng cảm giác nàng sắp đột phá!.