Bàn chân vừa chạm vào mặt đất, cơ thể cũng không còn bám vào vách núi, Đông Phương Thiên Nguyệt liền cảm nhận được một loại cảm giác sung sướng khi thiên lực trong cơ thể đã có thể xuất ra bên ngoài bao lấy trọn vẹn tứ chi bách hài.

Đó là một loại cảm giác tựa như nắng hạn lâu ngày gặp được một cơn mưa tươi mát, màu trắng ngà thiên lực từng chút một tự chữa trị vết thương trên người nàng, chẳng mấy chốc đã hoàn mỹ như chưa có gì xảy ra.

Ngẩn mặt nhìn về một phương hướng, Đông Phương Thiên Nguyệt giọng nói được thiên lực mang lên lan ra khắp nơi:
"Ta nhưng cần thay đổi tân y phục, làm phiền các vị tránh ánh mắt, ta thật không dám làm ô uế ngọc nhãn các vị"
Ánh mắt lạnh nhạt hướng vào một khoảng không trống rỗng.

Đám người học viện Hồng Phong vừa nghe xong liền có chút giật mình, Thu Khê lão bà nhịn không được lên tiếng:
"Nàng vậy mà lại biết?!"
"Chúng ta trước hết tạm thời đóng lại mặt này thủy kính, đợi lát sau nàng đổi cái tân y phục hoàn chỉnh, tự khắc nói cho chúng ta, khi đó hãy lại mở lên" Thanh y lão giả sau khi kinh ngạc xong lại nói.


"Hảo, chúng ta đóng lại sau, ngươi truyền âm thông báo nàng một tiếng, để nàng biết chúng ta đã đóng lại thủy kính"Nguyên Duật lão giả cũng gật đầu thuận theo ý lão.

"Cứ giao cho ta" Thanh Huyên nói xong, xoay người đóng lại mặt thủy kính ở phía Đông Phương Thiên Nguyệt, sau đó lại truyền âm một câu:
"Ngươi cứ yên tâm thay đổi xiêm y, chúng ta đã đóng lại chỗ ngươi một mặt thủy kính.

Nghe xong lời này, Đông Phương Thiên Nguyệt cũng không du dự nhiều, lấy ra một bộ bạch y, bắt đầu thoát y thay đổi.

Sở dĩ nàng có thể không lo lắng bị nhìn trộm như vậy vì nàng biết thừa, thể nào đám người Phong Lam Thiên cùng Bạch Hoài cũng là luôn nhìn nàng từ lúc bắt đầu đến giờ, bọn hắn cũng sẽ nghe được lời nàng nói.

Và nàng thừa biết, căn bản Phong Lam Thiên sẽ không để đám người học viện Hồng Phong nhìn trộm, cũng sẽ không để Bạch Hoài nhìn, và đương nhiên Bạch Hoài cũng sẽ không để hắn nhìn, nàng không cần lo lắng về hai người này, hai người này tự khắc sẽ kiềm chế lẫn nhau thôi!
Còn về Hàm Nhất, hắn dám nhìn sao? trừ phi hắn không sợ Phong Lam Thiên xé xác hắn, không sợ bị Điệp Y xa lánh.


Tuy rằng Đông Phương Thiên Nguyệt vẫn còn nhớ rõ mồn một cảnh Phong Lam Thiên cùng nữ nhân khác cười nói vui vẻ, nhưng nàng vẫn có một loại tin tưởng rằng, hắn vẫn có một phần nào đó là yêu nàng.

Thay đổi một thân y phục, nàng cảm giác mình sống lại rồi, sự sạch sẽ ưa thích của nàng lại trở về rồi!
Thay xong, nàng lại ngẩn mặt nhìn về phương hướng ban nãy, cất giọng thông báo: "Ta đã xong, có thể lại quan sát rồi"
Nói xong, nàng tiến đến cánh cửa nối tiếp tầng sáu đã xuất hiện tự nãy giờ, tư thái nhẹ nhàng mở cửa bước qua.

Vừa tiến vào liền có một trời tuyết trắng đập vào mắt nàng, xung quanh chỉ có tuyết và tuyết, trắng xoá đầy trời tạo nên một bức hoạ màu trung tính không sắc độ, gió rét như đao lạnh lẽo khứa qua nàng da thịt, đau buốt.

Đây là cái gì khảo hạch?!! đích thị là nàng hoang mang nhất một tầng khảo hạch, thật không biết phải làm gì trong một trời tuyết như này a!
Cái này tầng khảo hạch được cái gì cơ chứ?! là một câu hỏi, cũng là một câu mắng thầm.

Lại cẩn thận quan sát, năm lần bảy lượt, cuối cùng vấn đề nằm ở đâu?
Lần thứ chín quan sát, nàng cuối cùng có phát hiện, tuyết rơi vào vai nàng, rơi lên tóc, vừa chạm liền tan, không đọng một chút vết tích......!
Cuối cùng điều này liên quan gì đến khảo hạch lần này và, chờ đợi Đông Phương Thiên Nguyệt sẽ là dạng gì thử thách?
Nàng không biết, nhưng.....nàng không sợ!.