Đến buổi chiều, sau bao nhiêu sự cản ngăn, cuối cùng Đông Phương Hạo Hiên cũng đã không trổ tài trù nghệ.

Mang danh là tiệc mừng Đông Phương Thiên Nguyệt xuất quang, nhưng cuối cùng, lại là nàng đích thân vào bếp chuẩn bị thức ăn chiều....!
Đông Phương Thiên Nguyệt chính là dùng cớ muốn tự mình thể hiện trù nghệ để ngăn lại Đông Phương Hạo Hiên đang hăm hở muốn "trổ tài" kia.

Nàng cũng không có gì gọi là bất mãn cả, kiếp trước vào cuối tuần nàng cũng hay tự mình vào bếp.

Hơn nữa, trong sơn mạch Yến Vạn, Đông Phương Thiên Nguyệt nàng bắt buộc phải tự chuẩn bị đồ ăn cho mình, nếu không muốn ăn lương khô cứng nhắc kia.

Tuy trù nghệ không xem là rất hảo, nhưng cũng được gọi là ngon đi?!

Ráng chiều ngã về Tây, trầm lắng.....!
Đông Phương Gia nay bỗng nhiên nhộn nhịp, vì đã có một tin đại hỉ cho mọi người, Đông Phương Thiên Nguyệt không phải phế vật, thậm chí đã đột phá đến Luyện thể thất trùng chỉ trong trên dưới tam thập thiên.....!
Đích thực là một thiên tài, à không....yêu nghiệt!!!
Chỉ là Đông Phương Thiên Nguyệt dặn dò bọn họ không được truyền ra ngoài, dù sao thì, hiện tại nàng chưa muốn điệu cao đâu!
Không lại mang đến tai hoạ!
Ngọc thụ vu lâm, phong tất tồi chi.Điểu thái xuất đầu, thương tất đả chi.

Quy luật này, Đông Phương Thiên Nguyệt nàng tự nhiên hiểu rất rõ.

Trong lúc mọi người đang tâm trạng hảo hảo dùng cơm chiều, một người đàn ông nhìn qua tầm độ tuổi trung niên, hớt hãi chạy vào.

Đông Phương Trì thấy thế liền bỏ xuống bát cơm trên tay, nhìn người đang đến kia, hống:
"Lão Vương, có việc gì cứ từ từ mà liêu, sao lại gấp"
"Không xong rồi gia chủ.......Không xong rồi gia chủ"
"Lão Vương, từ từ" Đông Phương Trì mi tâm hơi nhíu, tiếp hống.

"Gia chủ, Hồng Gia bọn người lại là liêu đến gây sự Đông Phương Gia ta mấy cái hiệu thuốc, còn là mang theo đập phá người kéo đến"
Hồng Gia chính là một trung đẳng gia tộc của trấn Thanh Phong này, Hồng Gia cùng Đông Phương Gia trước nay nước lửa bất dung, Đông Phương Gia luôn là điệu thấp, Hồng Gia thấy thế mà luôn được nước mà lấn tới.

"Chết tiệt"Đồng Phương Trì gằng giọng rít ra mấy chữ từ kẽ răng, lại là kiềm không được đập mạnh tay xuống bàn, trên bàn liền xuất hiện một đạo vết nứt rõ sâu.


Đông Phương Trì bật người đứng thảng dậy ngay sau đó, vội vã bước nhanh khỏi nhà ăn, dù đoán không cần thiết cũng rõ ràng biết được rằng, ông là vi nới nào, tự nhiên là đến thuộc Đông Phương Gia cửa hiệu thuốc.

Bạch Vân cũng là cơm chính tay nhi nữ nấu cảm thấy bớt đi phần ngon không ít, lại tiếp tục ăn quá mấy đũa liền ngưng.

Đông Phương Tử Khanh động tác trên tay cũng là dừng lại, chuẩn bị đỡ thân mẫu về phòng.

Đông Phương Hạo Hiên nhiên là lôi kéo tay Đông Phương Thanh Tuấn vội vã chạy theo Đông Phương Trì hướng đi, Đông Phương Thiên Nguyệt cũng là bỏ xuống đương ăn dỡ trên tay một bát cơm, hương ca ca hai vị mà chạy theo.

Không bao lâu, nàng là đến một cái hiệu thuốc cửa hàng, trên cửa lớn là Đông Phương hai chữ to một tấm biển.

Xung quanh là một đám người đương tụ tập, tiếng cười cùng tiếng nói vang vang, âm ĩ cả một đoạn giữa đại đường.


Tả đột mà hữu xông, chen chen mà vào giữa đám đông, Đông Phương Thiên Nguyệt rõ ràng tiếng Đông Phương Hạo Hiên hống nghe tới bên tai.

"Các ngươi gan lớn, bình thường điệu thấp Đông Phương Gia ta, các ngươi lại ngày càng lấn lướt......"
Đông Phương Hạo Hiên còn chưa nói hết,liền bị tiếng quá của Đông Phương Trì ngăn lại:"Hiên Nhi, không được hồ nháo"
Sau, lại nhìn tới Đông Phương Trì trầm mặt nhìn đám người kia, ngài kiếm cũng là nhíu thành đường thẳng.

"Các ngươi Hồng Gia, là cái dạng ý muốn gì? ta là mau rõ ràng, bất quá, muốn thực hiện được, trừ khi Đông Phương Trì ta vong"
"Ngươi là miệng đủ cứng, chờ ta phụ thân xuất quan, muốn răng rắc(ý kiểu giết á) ngươi là tiểu sự"Tên đứng đầu Hồng Gia gây sự kia, nhìn qua hơn tam thập tuổi, nhỏ hơn Đông Phương Trì có khi là nhị thập, khẩu khí lại là đủ đại.

Đông Phương Trì cũng là không lo sợ, đôi con ngươi vì nhiễm màu tháng năm mà thâm thẩm sâu, châm châm nhìn thẳng tên kia..