Lúc Đông Phương Thiên Nguyệt muốn bước đến gần bức tưởng,một lần nữa lại xuất hiện trong một ảo cảnh khác.

Lần này không ngờ lại là trên chiến trường!
Giữa chiến trường hỗn loạn, vẫn có một đôi tĩnh lữ cực kỳ nổi bật, bởi cả hai đều là một thân bạch y.

Đông Phương Thiên Nguyệt nhìn châm châm vào người nữ tử kia, chẳng phải là bức tượng ở trên tế đàn kia sao?!
Dù không thấy rõ mặt, nhưng khí chất lại là không lẫn vào đâu được, nàng có thể chắc mười phần chính là người này.

Đông Phương Thiên Nguyệt lại càng chăm chú nhìn vào nữ tử, dung nhan như hoạ, khí chất tựa thần, hiên ngang quyết đoán, khí phách rực trời, tay cầm hồng sắc kiếm(1), vừa giơ lên liền cướp lấy mấy mạng.


Người nam nhân bên cũng không kém cạnh, quả là một đôi thần tiên quyến lữ!
Người nam nhân cũng là một thân bạch y, tay cầm thanh sắc kiếm(1), bạch phát phiêu dật trong gió, ngũ quan như tạc, nhưng là, tay y đang ôm một đứa trẻ?! hẳn là con của hai người.

Bất quá, điều khiến Đông Phương Thiên Nguyệt bất ngờ nhất, chính là nhân loại, thế nhưng hợp tác với ma thú!
Nhìn lại đối thủ của bọn họ, thế nhưng là những bộ hài cốt nhiễm đặc khí đen!
Đó là gì?
Đông Phương Thiên Nguyệt quay lại nhìn bạch y đạo lữ kia, bị hai thanh kiếm trong tay họ thu hút, lại nhìn kĩ thanh kiếm trong tay của hai người.

Một là hồng sắc kiếm, trên thân kiếm là khác hoạ một con phượng hoàng đang bay lượn, ngoài ra còn những đường nét hoa văn hoả diễm tinh tế, trong nhu có cương, trong cương lại có nhu!
Hai là thanh sắc kiếm, một cự long thanh sắc quấn quanh uốn lượn trên thân kiếm, bên cạnh đầu cự long kia còn có mấy viên ngọc long lam sắc, đường nét hoạ tiết trên thanh kiếm là sắc xảo, cũng là hiên ngang lại khí phách!
Đông Phương Thiên Nguyệt không biết mình đã ở đấy bao lâu, chỉ biết là rất lâu, nhìn trước mắt là một đẫm huyết trận chiến, có thể gọi là tinh phong huyết vũ(2)!
Trận chiến cuối cùng cũng là kết thúc, tàn cuộc còn lại, những cơ thể vùi lắp trong biển máu, hai người cuối cùng trên chiến trường này là đôi đạo lữ bạch y kia.

Lúc này, trên bạch y đã không còn lại phần trắng nữa, mà thay vào đó, là những vệt máu đỏ yêu kiều diễm lệ lan trên y phục.

Dù là họ đã sức cùng lực kiệt, không nhằm thì ngay lập tức sẽ ngã xuống là khả năng rất cao, vẫn gắng sức ôm chặt lấy tiểu oa nhi(3) vào lòng mà bảo hộ.

Có lẽ họ biết không bảo vệ được hài tử nữa, đành dùng toàn bộ sức lực cuối cùng xé ra một khoảng không gian, đưa tiểu oa nhi rời khỏi nơi này.


Có lẽ song nhân kia vốn đã không cầm cự nổi nữa, nhưng vì tình phụ mẫu mà sức mạnh ý chí lại có thêm, sau khi đưa hài tử đi nơi khác,cũng là lúc hai người đổ người ngã xuống.

Vĩnh biệt thế gian.....!
Đáy lòng Đông Phương Thiên Nguyệt dâng lên thương tiếc, thương cho kết cục của họ, thương cho hài tử của họ, phải rơi vào tình cảnh vô phụ cũng là bất mẫu, tiếc cho tình yêu, tiếc cho tất cả của họ....!!!
Bất giác nơi khoé mi lại buông xuống một giọt lệ, lệ thương lệ tiếc, lại có chút gì đấy.....không cam lòng?!
Bất ngờ, những thanh kiếm, những thứ vũ khí nơi này, vụt bay trung thương khung rộng lớn rồi biến mất!
Chuyển tiếp, không gian mộ kiếm đã trở lại, một khung cảnh thoáng qua đầu Đông Phương Thiên Nguyệt, vạn kiếm cùng rơi xuống một chỗ, dần dần hình thành Mộ Kiếm!
Lúc Đông Phương Thiên Nguyệt hé ra đôi mắt phượng, trong đôi con ngươi xanh thẩm ẩn ẩn hiện hiện bóng dáng một thanh kiếm đỏ rực, cùng phượng thể bay múa khắc hoạ ở thanh kiếm phía trên.

Thanh kiếm trên giá đỡ trước mắt Đông Phương Thiên Nguyệt đã không còn vương lại bụi bẩn như lúc trước, mà đã lộ rõ hoàn toàn hình dáng của nó.....đúng là thanh kiếm của nữ tử bạch y kia!
Càng nhìn kĩ, lại càng khiến nàng mê mẫn, đưa tay chạm vào nó, lướt qua từng đường nét trên thân phượng hoàng, từng hoạ tiết đỏ rực, cuối cùng dừng lại trên nét chữ đầy khí thế— Phượng.


Viễn cổ thần kiếm— Phượng Kiếm!
_________
Chú thích:
(1) Hồng sắc kiếm, thanh sắc kiếm: Ở đây không phải là tên của kiếm nha mọi người, ý mình là màu sắc á, kiếm màu đỏ, kiếm màu xanh.

(2)Tinh phong huyết vũ: nghĩa thì có thể sẽ khiến bạn rùng mình đấy, chính là gió tanh mưa máu á.

(3)Tiểu oa nhi:Tẻ con, em bé, đại loại là thế..