Sáng sớm ngày hôm sau.

Đông Phương Thiên Nguyệt để Tiểu Hoả và Nhục Cầu ở lại khác điếm, sau đó liền hướng công hội lính đánh thuê mà đi.

Không đến hai khắc, nàng liền có thể nhìn thấy vị trí công hội, công hội lính đánh thuê ở đây tương đối lớn hơn so với công hội ở Thanh Phong trấn nhiều, người ra vào cũng là đông đúc tấp nập hơn.

Nhìn đâu cũng thấy được những con người ăn mặt đơn giản, trên áo cài một huy hiệu lính đánh thuê.

Đông Phương Thiên Nguyệt cũng là lấy ra huy hiệu lính đánh thuê của mình từ càn khôn túi, đưa cho chấp sự ở đây kiểm tra, sau đó thản nhiên bước vào.


Nàng nhìn quanh một vòng, cuối cùng đến chỗ một lính đánh thuê, hỏi vị trí phong hội trưởng lính đánh thuê công hội, sau khi nghe được kết quả mong muốn, liền nói một câu đa tạ rồi rời đi.

Gian phòng của Trầm hội trưởng, chính là hội trưởng công hội lính đánh thuê Liễu Xuyên thành, được trang trí cầu kì và trang trọng hơn những gian phòng khác một chút, nhưng chung quy lại vẫn là rất giản đơn.

Công hội lính đánh thuê cũng là không có phân biệt tầng lớp, vì vốn dĩ đại đa số lính đánh thuê đều xuất thân không cao, nên là không có sự khinh thường trong này.

Đông Phương Thiên Nguyệt cũng là dễ dàng đến được gian phòng Trầm hội trưởng, từ gian phòng ông ấy một người đàn ông trung niên ủ rũ bước ra.

Lúc đi ngang qua nàng, Đông Phương Thiên Nguyệt còn thoang thoáng ngửi được mùi dược hương, không cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết đó là Đan Dược Sư được mời đến xem bệnh cho Trầm hội trưởng.

Nhìn thái độ của nam tử trung niên này, hiển nhiên là xem không ra loại kì độc mà nàng nghe được kia!
Lần lượt cũng là có mấy vị Dược Sư khác rời đi với bộ dạng mặt ủ mày chê, trong lòng nàng lại càng tò mò hơn về loại kì độc này, hứng thú trực tiếp bị khơi dậy!
Đông Phương Thiên Nguyệt bước nhanh đến cửa phòng Trầm hội trưởng, nhẹ nhàng gõ cửa "cạch cạch, cộc"
Một tiếng nói có phần yếu ớt, lại như kiềm nén gì đó vang lên: "Cứ vào đi"
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, lại hơi cuối người bày ra một bộ dáng như chào: "Trầm hội trưởng, ta là lính đánh thuê Thanh Phong trấn, công hội lính đánh thuê ở đấy có nhiệm vụ, mang một thứ đến đây, còn là thứ gì.....ta nhưng không biết rõ"
"Được rồi, để ở mặt bàn phía trên liền hảo"Trầm Quý phẩy phẩy tay về phía cái bàn được đặt chính giữa phòng, vô lực nói.


"Trầm hội trưởng"Đông Phương Thiên Nguyệt lên tiếng gọi, lại nói tiếp: "ta nhưng hiểu một chút y thuật, ngài nhưng là có thể thử cho ta xem quá một chút, biết đâu lại nhìn ra được là độc gì!"
Trầm Quý nhìn nàng một chút, liền nói: "Không cần phiền ngươi, dù sao nhiều Dược Sư như thế cũng chẳng chuẩn ra, ta đã sớm nhận mệnh"
"Thêm một người là thêm một phần cơ hội, huống hồ gì, ta nhưng là nhưng là người thích tìm hiểu về độc a.

Bọn họ tuy là Dược Sư nhưng đều chuyên tâm nghiên luyện đan là chính, không giống ta"Đông Phương Thiên Nguyệt nhàn nhạt nói.

"Được rồi, ngươi đến xem giúp ta một chút đi"Trầm hội trưởng nghĩ ngợi hồi lâu, cũng là thấy lời nàng có lý, trong lòng lại có thêm một tia mong chờ, giọng nói yếu ớt.

Đông Phương Thiên Nguyệt khẽ cười, một bộ bạch y lay động theo bước chân nàng, thản nhiên bước đến gần Trầm Quý, đầu tiên là bắt mạch.

Sau đó là xem miệng vết thương trên cánh tay Trầm hội trưởng, từ miệng vết thương có thể thấy những phần thịt vì chất độc mà thối rữa, miệng vết thương thâm đen, tựa như một cái hố đen vũ trụ vậy!

Đông Phương Thiên Nguyệt hơi nhíu mày, tình trạng này nhưng đủ nặng, nếu không xử lý kịp thời, không đến hai ngày nữa, cánh tay này của ông ấy liền phế, qua mười ngày liền cả người đều thối rữa!
"Tính trạng vết thương này, đầu tiên phải cắt bỏ phần thịt thối rữa ở miệng vết thương, nếu không lại quá hai ngày, phần thịt toàn bộ cánh tay đều bị thối rữa, cánh tay này liền xác định là phế"
"Thật như thế?" Trầm Quý cả kinh, mày cùng là lại nhíu chặt.

"Nhìn qua tình trạng này cùng với mạch của Trầm hội trưởng, có thể xác định được, đây vốn không phải chỉ đơn giản là một loại độc, mà đây là Thủy Thi độc tính, phối thêm Hồng Diệp Kiến vào.

Thủy Thi độc là loại độc, muốn luyện chế phải là dùng đến dịch thủy trong hơn trăm thi thể người chết, tinh luyện cùng các loại độc tính ăn mòn khác, theo trường hợp độ ăn mòn của ngài, hẳn là tinh chế cùng độc của cự mãng linh thú" Ngưng một chút lại nói tiếp:
"Trong Thủy Thi độc này, còn có thêm một thành phần nữa, chính là Thiên Phí Thảo, Hồng Diệp Kiến bình thường vốn không mang độc tính, nhưng khi kết hợp với Thiên Phí Thảo liền sinh ra một loại độc tính, loại độc tính này có tác dụng ăn mòn lục phủ ngũ tạng người trúng phải nó".