Nàng bắt đầu di chuyển bước chân, dường như bước chân cũng nhanh hơn một chút, nhưng chưa chạm được vào tụ linh thảo thì đã có một luồn khí tức ngăn chặn nàng lại, mi tâm khẽ nhíu, tròng mắt ẩn hiện kinh nghi bất định.

Đột nhiên trong bụi rậm vang lên từng đợt âm thanh "xột xoạt, xột xoạt", hướng nàng đi tới, âm thanh ngày càng gần, tiếng va chạm lá cây vẫn vang lên đều đều.

Một đầu cự mãng to lớn, trên cơ thể lam sắc mọc lên từng gai nhọn dài, đôi mắt rắn lia về phía nàng, hằn lên từng tia máu hiện rõ sự tức giận tột cùng.

Đông Phương Thiên Nguyệt lạnh nhạt đứng đó, nhìn nó với sự bình tĩnh, cứ như trong mắt nàng, nó chẳng thể làm gì nàng, nó nhỏ bé như những hạt bụi.

Cự mãng nhìn sâu vào mắt nàng, sự lạnh lùng khiến nó như đông cứng lại, bất giác khiến nó hoảng hốt, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi khiến nó hơi run lên mãng khu to lớn, cảm giác này khiến nó không biết phải làm sao!

Trầm mặt không bao lâu, Đông Phương Thiên Nguyệt và cự mãng xà bắt đầu những chiêu thức đầu tiên.

Nắm chặt thiên lực chi kiếm(1), một tay ngưng tụ thiên lực thành một quả cầu, bạch quang lan toả bốn phía, hướng cự mãng đánh tới.

Cự mãnh vung lên cái đuôi to lớn, nhắm nàng mà đánh, gai nhọn trên thân tiết ra một ít dịch xanh nhớp nháp, hẳn là độc xà đi...?!
Nàng nhanh nhẹn né tránh độc xà, chất độc vừa tiếp xúc với cây cỏ liền khiến cỏ cây héo khô, chất độc chạm đất vang lên từng đợt âm thanh cháy xén "xèo...xèo....".

Đuôi rắn đập mạnh xuống đất làm mặt đất rung lên từng đợt chấn động "ầm...ầm...", lá cây bay tứ tung va vào nhào kêu lên " xột xoạt", hỗ động vào nhau vang lên những âm thanh hỗn tạp.

So với Địa Thạch thú thì cự mãng xà lam này khó đối phó hơn nhiều, dây dưa một hồi, vẫn chưa tạo thành thương tổn cho nó, từng đạo thiên lực đánh ra, như gậy đánh và bông, chẳng chút tổn hại đến nó.

Dây dưa một hồi, nàng cũng phát hiện ra điểm yếu của nó, không ngờ rằng, dù là ma thú thì nơi yếu nhất của rắn vẫn là đoạn bảy tất.

Phát hiện ra điểm này, Đông Phương Thiên Nguyệt bắt đầu tiếp cận, tiến đến nó gần hơn, thiên lực trắng ngưng tụ thành những quả cầu liên tục tấn công cự mãng, trên tay siết chặt thanh kiếm bằng thiên lực tạo thành, nhắm chuẩn vị trí bảy tất của nó mà đâm tới.

Bản năng sinh tồn cho nó biết, đòn tấn công này có khả năng tổn hại nó, đuôi lớn nặng nề đưa lên, hướng bụng nàng đánh tới, đồng thời chất độc trên cơ thể tiết ra ngày càng nhiều, cây cỏ xung quanh đã triệt để cháy rụi.


Mắt hơi loé lên, Đông Phương Thiên Nguyệt nhanh chóng né tránh, thanh kiếm trên tay hoá thành chủy thủy, từ một chủy thủy phân thành hằng trăm chủy thủy nhỏ hơn, lấy tốc độ tên bắn hướng cự mãng mà bay tới.

Những thanh chủy thủy như mưa ào ạt đánh tới khiến Mãng xà lam sắc chật vật né tránh, trên cơ thể to lớn bắt đầu xuất hiện các vết thương chi chít, một dòng máu rỉ ra từ các vết thương lớn nhỏ, hoà với chất độc xanh nhớp nháp, trông nó thật kinh dị, khiến người khác nhìn vào liền bao tử nhộn nhạo(2).

Nhân cơ hội đó, Đông Phương Thiên Nguyệt nhanh chóng ngưng ra một thanh kiếm, đâm thẳng vào nơi bảy tất của nó, một tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp nơi.

"Ầm ầm"cơ thể to lớn mãn xà lam sắc nặng nề ngả xuống đất, vang lên từng đợt âm thanh cùng với sự rung chuyển mặt đất mà ra, và tiếng lá cây va chạm "xột xoạt" tạo thành một loại tạp âm khó nghe.

Đông Phương Thiên Nguyệt nhanh chóng thu thập Tụ Linh thảo, sau đó liền một đường quay về hang động, đặt tụ linh thảo quanh vị trí nàng ngồi, rất nhanh tiến vào trạng thái tu luyện, thiên địa linh khí xung quanh dần dần nồng đậm lên, hướng cơ thể nàng ào ạt đi tới.

________________

chú thích
(1)Thiên lực chi kiếm:thanh kiếm ngưng tụ bằng thiên lực.

(2)Bao tử nhộn nhạo:ý là bồn nôn,mắc ói á mọi người.

Chương này mình cộng hai chương lại luôn, vì ra ngoại không biết mật khẩu wifi, không có 3g luôn, nên viết nhiều chương thì không thể, nên mình cộng chương lại luôn.

[Chương này đã có qua chỉnh sửa].