Đông Phương Thiên Nguyệt thái độ càng lãnh, chuyện đã dính dáng đến nàng, tự nhiên nàng cũng là không ngồi yên chịu trận.

Chậm rãi nhếch môi, liếc mắt đầy khinh thường nhìn gã ta: "Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, muốn có được ta, thắng trước rồi nói"
"Ngươi đây là muốn lấy trứng chọi vào đá? luyện thể mà thôi, lại dám ở trước mặt ta nữa bước Ngự Thiên khiêu chiến?" Uông Viêm cười to như vừa nghe được một chuyện gì đó rất buồn cười, sau lại lộ ra một bộ khinh bỉ nhìn nàng.

Đông Phương Thiên Nguyệt không chấp gã ta, tựa tiếu lại phi tiếu, khoé mắt đấy băng lãnh:
"Ngươi có tin hay không, nhất chiêu ta liền có thể hạ ngươi?"
"Ngươi kể chuyện tiếu lâm thật không tồi, quả là rất buồn cười" Gã ta lại một lần nữa cười to.

"Có gì, lên võ đài đi rồi nói"Đông Phương Thiên Nguyệt nói xong, liền hướng võ đài gần đó nhảy lên, vững vàng đáp trên võ đài.


Uông Viêm cũng nhanh chóng nhảy lên đài tỉ võ, trên tay trường côn gõ lên thượng bề mặt võ đài, cùng hoa cương đá vang lên một dạng thanh thúy âm thanh, thị uy.

Đông Phương Thiên Nguyệt không có nhiều động tác dư thừa như gã, lạnh nhạt đứng đó, tựa như thế gian chẳng có gì có thể ảnh hưởng đến nàng tâm thái, tựa hồng trần chẳng có thứ gì có lay động nàng biểu cảm cùng khí chất trên người vậy.

Người xung quanh cũng bắt đầu bu quanh võ đài xem trò vui, những câu buông phiếm cũng rộn rã náo nhiệt hơn.

Đông Phương Thiên Nguyệt trên cơ thể thiên lực bắt đầu luân chuyển, màu trắng thiên lực tinh khiết quấn quành dung nhan mĩ lệ cùng bạch y trích tiên.

Vốn là nhu thuận êm dịu quấn quanh cơ thể nàng, thế mà sau một giây, liền tựa như dã thú gào thét lao về phía áo nâu hán tử kia, lại tựa như hàng vạn xiềng xích lao về phía gã, trói chặt.

Gã ta vốn đang khinh thường nàng, chủ quan thực lực bản thân cao, liền động tác chuẩn bị cũng không có, đến khi đòn tấn công nàng đã đến sát bên, lúc này mới là rõ ràng nhất nàng thực lực, vốn dĩ là ở trên gã.

Khí tức Ngự Thiên đánh úp về phía gã ta, chỉ là một dạng mơ hồ, gần sát như gã mới là có thể cảm nhận được, nên người xung quanh cũng là không có phát giác ra cái gì.

Hỗn độn xiềng xích trói chặt lấy cơ thể Uông Viêm, xé toạc cơ thể gã thành nhiều mãnh, rơi ở trên võ đài chỉ là những phần máu thịt lẫn lộn.

.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.


Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng
2.

Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu
3.

Tân An Quỷ Sự
4.

Yêu Em Bằng Cả Trái Tim Anh
=====================================
Huyết nhục mơ hồ xộc lên một cổ mùi tanh bức người, người xung quanh liền bất động, quả thật không ngờ kết cục lại là như vậy, bọn họ nhưng là rõ ràng thấy được, Uông Viêm nhưng là không có sức phản kháng lại đòn tấn công của nàng!
Nhiệm vụ ngũ tinh nàng mang khi nãy, đối với nàng chắc hẳn là một chuyện dễ dàng, nàng nhưng là còn chưa lấy ra vũ khí, cũng chưa chính thức động vũ kĩ, cao thủ nữa bược ngự thiên đối với bọn hắn liền thành một bãi huyết nhục mơ hồ!
Nàng còn như thế trẻ, thực lực lại là không thể tưởng tượng kinh người, thủ đoạn cũng là tàn nhẫn không kém ai, vì mấy câu xúc phạm liền khiến người chết không toàn thây!

Trong lòng bọn họ liền xuất hiện một câu nói, người này tuyệt đối không thể chọc!
Bên kia, hai nữ tử vừa rồi cũng là lẩm bẩm thì thầm:
"Không hổ là nữ nhân chủ thượng nhìn trúng, tàn nhẫn không kém gì ngài!"
Quả thật hai nữ tử này không phải là người bình thường, đây là một trong những trợ thủ đắc lực của Phong Lam Thiên, Điệp Y cùng Điệp Lan.

Đây là Phong Lam Thiên lệnh cho hai người bọn họ phải tìm mọi cách đi theo Đông Phương Thiên Nguyệt, còn lý do thì lý do lớn nhất là để bảo vệ nàng, còn lý do phụ thì là, lấy được nàng tín nhiệm và.....tìm hiểu mẫu người nam nhân lý tưởng của nàng, báo cho hắn.

Lúc nghe xong nhiệm vụ phụ, hai người các nàng, thật là xém chút cười không nhặt được mồm, còn bị phạt mất ba tháng tiền thưởng!
___________________
Cà Phê cũng cười không nhịn được a, chúc mọi người một ngày tốt lành nè❤️.