"Ngươi định đi theo ta đến khi nào?"Giọng Đông Phương Thiên Nguyệt mang theo lạnh lẽo, gương mặt lại là biểu tình không quan tâm.

Lúc này, phía sau nàng xuất hiện hai bóng người, nữ tử mặc kim sắc y phục lên tiếng:
"Quả nhiên ngươi đã phát hiện"
"Hỏi thừa, ta không phát hiện ra thì cần gì phải đi mấy vòng quanh phố"Đông Phương Thiên Nguyệt nhướng mày nhìn hai người trước mặt, cảm thấy câu nói của nàng ta rất vô nghĩa.

"Ta là Điệp Y, đó là muội muội ta, Điệp Lan" Hồng sắc y phục nữ tử lên tiếng giới thiệu, đồng thời chỉ về kim y nữ tử nói.

"Ta có hỏi sao?"Đông Phương Thiên Nguyệt lúc này nhưng là cọc tính, đi mấy vòng quanh phố nàng cũng đói rồi a.


Điệp Y không biết phải nói tiếp như nào, có chút bất đắc dĩ nghĩ, đúng là phũ phàng mà!
Điệp Lan lại nghĩ khác, chủ thượng độc mồm, chủ mẫu tương lai lại phũ, về chung nhà sẽ như thế nào? nhưng mà độc mồm cùng với phũ, đúng là xứng đôi!
Nếu để Phong Lam Thiên biết được ý nghĩ của Điệp Lan, không biết sẽ phản ứng như thế nào, thưởng cho nàng ta vì khen hắn và Thiên Nguyệt đẹp đôi? hay là phạt nàng ta vì nói hắn độc mồm.

Nhưng chắc là cũng là không tốt đẹp gì mấy.

Điệp Y lúc này là một bộ, chết cũng không từ, nghĩa vô phản cố: "Ngài đã cứu chúng ta hai tỉ muội, chúng ta muốn đi theo ngài"
"Ta cũng không phải tiền bối hay chủ tử các ngươi, ngươi như thế nào lại dùng kính ngữ?"Đông Phương Thiên Nguyệt thật không nghe nổi cách xưng hô của nàng ta, ngưng một chút lại nói:
"Ta rõ ràng đánh gã vì gã có ý nghĩ không hay với ta, có phải vì hai người các ngươi đâu!"
Điệp Lan đổ mồ hôi, đây là lần thứ hai bọn họ hai tỉ muội muốn đi theo một người mà khó đến vậy, một đương nhiên là Phong Lam Thiên, còn hai, là Đông Phương Thiên Nguyệt.

"Nhưng là nhờ ngà...à không, nhờ ngươi mà hai chúng ta không bị rơi vào tay Uông Viêm, nếu rơi vào tay gã, kết cục không cần phải nói tồi tệ, chúng ta tự nhiên là phải biết ơn"Chữ ngài đến bên môi liền bị câu nói của Đông Phương Thiên Nguyệt ban nãy cản lại, Điệp Lan liếc nhìn sang thân tỷ Điệp Y, âm thầm ra hiệu cho nàng ta tỉ tỉ.

Điệp Y bên cạnh cũng là nói thêm vào: "Đúng đó, ơn cứu mạng này, bọn ta không thể nào quên, chúng ta từ nhỏ đã biết phải nhớ ơn và trả ơn, không thể xem người ta cứu mình là một loại hành động hiển nhiên, huống hồ, ngươi mang theo chúng ta cũng không có gì không tốt, có thêm hai chân sai vặt cũng không tồi, phải không?"
Điệp Y cùng Điệp Lan trong lòng âm thầm cầu khấn cho bản thân mình, mong là chủ thượng khi biết hai tỉ muội bọn họ xưng hô với chủ mẫu tương lai như thế này, sẽ không bị cắt mấy năm tiền thưởng và bị phạt gì.


Đông Phương Thiên Nguyệt nhìn hai người bọn họ, có chút không rõ vì sao hai người này cứ khăng khăng phải đi theo nàng.

Nàng đi một vòng quanh hai tỉ muội họ Điệp, sau đó lại đi một vòng ngược lại, nheo mắt nhìn bọn họ.

Điệp gia hai tỉ muội lại lần nữa toát mồ hôi, cả cơ thể căng cứng bất động nhìn theo biểu cảm Đông Phương Thiên Nguyệt.

Đông Phương Thiên Nguyệt đứng cách bọn họ mấy bước, giọng nhàn nhạt nói:
"Điệp Y, ngươi là độc sư mà, sau lúc đó không hạ độc Uông Viêm?"
Cơ thể Điệp Y cứng đờ, đảo tròng mắt trắng dã, cuối cũng vẫn là không có lời gì có thể biện minh, chỉ có thể hỏi lại:
"Sao ngươi lại biết?"
"Trên người ngươi có mùi hương độc tính, thêm nữa, người tiếp xúc nhiều với độc dược, da sẽ có phần hơi trắng bệch hơn người bình thường"

"Độc dược hoặc đan dược đại bộ phận đều luyện từ linh thảo, sao ngươi không nghĩ ta là dược sư?"
"Cái mùi trên người ngươi mang theo độc tính, nên có phần khó ngửi hơn mùi hương dược thảo luyện đan của dược sư, cái mùi như của Điệp Lan mới là của dược sư kìa"Đông Phương Thiên Nguyệt nhìn bọn họ hai tỉ muội, liền hiểu được thắc mắc của bọn họ:
"Ta cũng là dược sư và độc sư, tự nhiên có thể nhận diện được"
"A, ra vậy!"
"Bây giờ các ngươi nói thật đi, lý do nhất quyết theo ta?"
"Của ta chủ nhân tên gọi là Phong Lam Thiên"Điệp Y tin, chỉ cần nói như thế, nàng liền hiểu rõ.

Quả thật là thế, nàng ta vừa nói ra, Đông Phương Thiên Nguyệt liền rõ ràng vì sao nàng ta đi theo nàng, nghe là thuộc hạ của Phong Lam Thiên, nàng bất tri bất giác lại yên tâm hơn nhiều!.