Từng người một bắt đầu lên tiếng bảo vệ Hàn Vấn Kiệt, trong lòng anh ta vô cùng đắc ý về điều này, nhưng vẫn không tránh khỏi sợ hãi hét lên: “Tôi chỉ vì công lý. Nếu anh ta muốn đánh thì hãy để anh ta đánh đi vậy”.  

Diệp Phàm nhìn người đàn ông vạm vỡ, cao hơn mình một chút, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”  

“Nhãi con, tôi cảnh cáo cậu lần cuối, lập tức rời khỏi đây!”, tên vạm vỡ trừng mắt nhìn anh, hắn ta siết chặt các đốt ngón tay lại, tiếng kêu rắc rắc vang lên.  

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Hàn Vấn Kiệt kiêu ngạo, nói: “Đánh cậu sao? Chỉ việc làm bẩn tay tôi mà thôi, bản thân mắc phải bệnh lậu mà còn không biết. Thật nực cười!”  

Advertisement

“Láo xược, anh nói rõ ràng cho tôi, bệnh lậu gì chứ?”, Hàn Vấn Kiện chau mày mắng mỏ.  

Nhưng Diệp Phàm chỉ hờ hững chế nhạo, không hề bận tâm tới anh ta, mắc phải loại bệnh như vậy, khi nói chuyện với anh ta, anh cũng cảm thấy bẩn thỉu.  

Không để ý tới anh ta, Diệp Phàm nhanh chóng giơ tay vỗ lên người đàn ông vạm vỡ trước mặt một cái, liền thấy cả người hắn ta run lên, bàn chân đứng không vững mà nhích sang một bên.  

Advertisement

Khi hắn ta phản ứng trở lại thì Diệp Phàm đã lướt qua rồi.  

Sờ lên cánh tay đang tê dại của mình, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ kinh hãi, nhanh chóng lui qua một bên vài bước.  

Hắn ta từng nghe người ta nói rằng có vài người tuy bề ngoài gầy yếu nhưng lại tu luyện được nội lực, người như vậy tuyệt đối không nên dây vào, chỉ cần một bạt tai cũng đủ khiến mình bán sống bán chết.  

“Bác sĩ Tưởng, anh mau đến sơ cứu cho ông tôi đi, mũi lại chảy máu rồi...”, sau khi Diệp Phàm rời đi, cô gái xinh đẹp liền gấp gáp nói với Tưởng Kiệt.  

“Đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức!”  

Tưởng Kiệt đưa tay đặt lên động mạch cảnh trên cổ ông cụ, kinh ngạc nhìn ông ta.  

Vội vàng hết lên: “Ai đó mau đến giúp tôi, đặt ông cụ nằm thẳng lại, tôi cần phải ấn khoang ngực, bệnh nhân thở rất yếu”  

Vừa nghe thấy vậy, những giọt nước mắt của cô gái xinh đẹp vừa cố kìm nén khi nãy bắt đầu rơi xuống không ngừng.  

Lúc này, hai người trẻ tuổi từ bên cạnh đi ra, muốn giúp Tưởng Kiệt đặt ông cụ đang cuộn tròn người duỗi thẳng ra.  

“Hừm, tất cả đều tại tên Diệp Phàm kia. Nếu như không phải anh ta ngăn cản, có lẽ đã không nghiêm trọng như vậy. Nhất định phải truy cứu trách nhiệm anh ta”, Hàn Vấn Kiệt đứng ở bên lạnh lùng nói, anh ta vẫn thờ ơ không hề có ý đến giúp đỡ, mặc kệ ông cụ sống hay chết.   

Mục đích của anh ta chính là làm cho Diệp Phàm gặp rắc rối, đúng như dự đoán, vừa dứt lời, những người qua đường đã lên án anh không ngừng.  

Cô gái xinh đẹp lau nước mắt nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nếu có chuyện gì xảy ra với ông tôi, tôi sẽ không tha cho anh ta”.  

“Phụt”  

Ông cụ vừa mới được kéo thẳng ra một chút thì máu trong mũi, miệng đều phun ra, trong cơ thể như có một luồng chân khí xông thẳng ra ngoài.  

Cảnh tượng này khiến cô gái vô cùng sợ hãi.  

Hai người đàn ông đang giúp đỡ cũng sững sờ ở đó, không dám dịch chuyển.  

“Đừng sợ, các anh tiếp tục kéo giãn thân thể của ông cụ, tôi cần phải tiến hành ép ngực bắt đầu sơ cứu...”  

Giọng nói Tưởng Kiệt có chút bối rối, dù sao cậu ta cũng chỉ là một thực tập sinh, đây là lần đầu tiên cậu ta gặp phải tình huống này, nhưng sự việc đã đến mức này rồi, không thể dừng lại.  

Hai người đó tiếp tục nắm lấy ông cụ làm theo chỉ dẫn, chuẩn bị tiếp tục duỗi ra, lúc này Diệp Phàm vừa mới quay trở lại.  

Thấy ông cụ hộc máu, vội la lên: “Mau dừng lại, định giết người à?”  

Tiếng hét của Diệp Phàm khiến hai người đó kinh ngạc, nhanh chóng thu tay về.  

Mọi người nhìn sang, phát hiện đó là Diệp Phàm, trong lòng ai nấy cũng đều tức giận.  

Ngay cả những người qua đường, cũng không thể chịu đựng được nữa, nghĩ rằng Diệp Phàm không còn đơn giản là một kẻ tán tận lương tâm chỉ vì cố gắng lấy một triệu đó nữa, mà là một kẻ sát nhân.  

“Thằng khốn, anh rốt cuộc muốn làm gì vậy?”  

Tưởng Kiệt cuối cùng cũng lấy hết can đảm, yêu cầu hai người đó tiếp tục làm theo những gì cậu ta đã nói, nhưng tiếng la hét của Diệp Phàm khiến hai người đó sợ hãi tránh ra.  

“Tôi đã nói rồi, không được xê dịch ông cụ, bọn họ không thể nào chữa được bệnh này!”