Chương 71

Edit: Sabi

"Bộ Vi gần như đã khai ra toàn bộ, Uông Hưng Nghiệp hoàn toàn không phải là bạn của ba mẹ cô bé, mà là một phần trong mạng lưới buôn bán hàng trắng, cũng là một con buôn. Sau khi cha mẹ Bộ Vi qua đời, tên họ Uông này đã nhận nuôi cô bé, hai năm trước còn cư xử tốt, sau khi cô bé trưởng thành, bắt đầu từ năm ngoái Uông Hưng Nghiệp dần dần nổi lên ý định xấu, hai tháng trước trong một lần thừa dịp say rượu suýt chút nữa cưỡng hiếp cô bé, Bộ Vi liều mạng chống cự trốn đi được, cũng từng có ý định báo cảnh sát, nhưng Uông Hưng Nghiệp đã lợi dụng thế lực trong hắc đạo của mình đe dọa cô bé, cuối cùng hai người đạt được thỏa thuận, chỉ cần cô bé giúp lão ta làm một chuyện, lão sẽ cho cô bé một khoản tiền và không bao giờ tới quấy rầy cô bé nữa."

Nghiêm Tà kẹp điện thoại di động, tạch tạch tạch ấn nút thang máy mấy lần, rồi nhìn con số từ đầu đến cuối vẫn dừng lại ở tầng trên, dứt khoát không đợi nữa, quay người chạy thẳng tới hành lang.

Hàn Tiểu Mai nhanh chân đuổi theo.

"Ôi vãi, anh Nghiêm. Nói cách khác, cô bé kia chính là đồng phạm bắt cóc?" Giọng của Mã Tường từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.

"Có thể hiểu là như vậy, Uông Hưng Nghiệp để Bộ Vi trợ giúp lão bắt cóc Thân Hiểu Kỳ, đe dọa sẽ bán cô bé nếu cô bé không hợp tác, Bộ Vi đồng ý. Chủ ý đi chơi ở núi Thiên Tung là do Bộ Vi đề xuất, cho dù Thân Hiểu Kỳ không sắp đặt cái trò lừa bịp não tàn anh hùng cứu mỹ nhân đó, thì cô bé cũng sẽ nghĩ cách dụ Thân Hiểu Kỳ vào rừng rồi cố ý đi lạc đường, sau đó dưới sự chỉ dẫn của bọn bắt cóc đưa cậu ta đến địa điểm rừng cây phượng hoàng."

Mã Tường lập tức hỏi: "Bọn bắt cóc có mấy người? Con bé có thể cung cấp thông tin về diện mạo không?"

"Giống với miêu tả của Lý Vũ Hân, tất cả đều mặc đồ đen che mặt, bốn tên, Uông Hưng Nghiệp không có mặt tại hiện trường. Theo lời kể, chúng ta khó mà xác định được mối quan hệ giữa bốn tên bắt cóc và Uông Hưng Nghiệp là cấp dưới hay là đồng phạm, anh đã gửi đoạn ghi âm khẩu cung của Bộ Vi cho đội kỹ thuật ở Cục thành phố rồi."

Ở đầu bên kia điện thoại lập tức vang lên tiếng phân phó của Mã Tường: "Đi tìm chủ nhiệm Hoàng lấy bản thu âm mà anh Nghiêm vừa gửi tới, nhanh lên!"

"Anh Nghiêm," Mã Tường lại giơ điện thoại lên: "Vậy nói cách khác, chính Bộ Vi đã đẩy Thân Hiểu Kỳ xuống núi? Con bé biết mình phải giết nạn nhân?"

"Cách nói của Bộ Vi không phải như vậy." Nghiêm Tà như gió cuốn vụt qua hành lang, Hàn Tiểu Mai nhắm mắt theo đuôi đuổi theo phía sau, cuống cuống hận không thể mọc ra tám cái chân, giọng điệu nói chuyện của đội phó Nghiêm từ đầu tới cuối vẫn luôn bình tĩnh: "Căn cứ theo lời khai của con bé, cho đến ngày cuối cùng trước khi đến rừng phượng hoàng, con bé vẫn cho rằng Uông Hưng Nghiệp chỉ muốn vơ vét tài sản của nhà họ Thân."

"Hả?"

"Lúc đến rừng phượng hoàng, cô bé cũng ngất đi như Lý Vũ Hân, khi tỉnh lại thì nhìn thấy thi thể của Hạ Lương ở dưới hố, mà Thân Hiểu Kỳ đã bị mấy tên bắt cóc đè xuống đất, đối phương yêu cầu cô bé hành hình Thân Hiểu Kỳ. Lúc này cô bé mới biết mình phải giết người, sau quá trình kháng cự cô bé bị bốn tên bắt cóc khống chế, đối phương yêu cầu cô bé tự mình ra tay đẩy Thân Hiểu Kỳ xuống núi, nếu không thì sẽ bị giết."

"Sau đó con bé đã...............?" Mã Tường cẩn thận hỏi.

Nghiêm Tà và Hàn Tiểu Mai một trước một sau lao ra khỏi hành lang, đi qua cửa chính tòa nhà bệnh viện, rồi nhanh chóng sải bước tới bãi đậu xe.

"Trạng thái tinh thần của Bộ Vi không được ổn định cho lắm, lời khai loạn xì ngầu, nhưng đại khái là vậy." Nghiêm Tà ngừng một chút, lại nói: "Sau khi Thân Hiểu Kỳ ngã xuống, con bé nghe mấy tên bắt cóc nói cảnh sát sắp tới, không còn thời gian nữa, con bé cầu xin bọn chúng tha cho mình một con đường sống, nhưng cũng bị bọn bắt cóc trói lại đẩy xuống sườn núi, sau đó thì không biết gì nữa."

Mã Tường tức giận nói: "Bọn chúng muốn diệt khẩu hả?!"

Nghiêm Tà ừ một tiếng, ở bãi đậu xe tìm được chiếc Phaeton của mình, ra hiệu cho Hàn Tiểu Mai lên xe.

"Khoan, đợi đã anh Nghiêm." Mã Tường đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Mọi thứ mà Bộ Vi trải qua đều quá trùng hợp với những gì mà Lý Vũ Hân đã trải qua, nhưng vẫn có một điểm hoàn toàn khác biệt?"

Nghiêm Tà nói: "Điện thoại."

"Đúng! Điện thoại!"

Lý Vũ Hân bị mấy tên bắt cóc mặc đồ đen che mặt - hiện tại nhìn lại cách ăn mặc của bọn chúng cũng có dụng ý, bọn chúng giống như "nhân chứng" trong nghi thức hành hình - vây lại yêu cầu giết chết Hạ lương, một tên bắt cóc cầm điện thoại vệ tinh áp vào bên tai cô bé, thông qua phương thức này, K Bích đã nói chuyện trực tiếp với Lý Vũ Hân.

Nhưng trong vụ án của Bộ Vi lại không có.

K Bích giống như Thần Ẩn(*) vậy, từ đầu tới cuối không hề xuất hiện trong vụ án này!

(*)Thần Ẩn(Shenyi) - Kamikakushi - ẩn bởi Kami: Kami là từ tiếng Nhật tượng trưng cho một vị thần, hoặc tinh thần. Cụm từ kamikakushi có nghĩa bị thần bắt đi, giấu đi.

"Anh không biết." Nghiêm Tà ngồi vào ghế lái, kính chiếu hậu phản chiếu đôi lông mày sắc bén cau có của hắn: "Nhưng anh có cảm giác không thể bỏ qua chi tiết này, nó có thể chính là chiếc chìa khóa mở ra toàn bộ tình tiết mấu chốt của vụ án."

Nghiêm Tà cúp máy, khởi động xe, Hàn Tiểu Mai ngồi bên ghế phụ rụt rè hỏi: "Chúng ta.......Bây giờ chúng ra lập tức trở lại Cục thành phố sao, đội phó Nghiêm?"

"Không thì sao?" Nghiêm Tà thuận miệng hỏi lại.

".................."

Nghiêm Tà nhạy bén: "Cô có hẹn?"

Nhìn biểu cảm của hắn, Hàn Tiểu Mai cảm thấy nếu mình dám trả lời phải, giây kế tiếp sẽ bị siết chết trên ghế phụ.

"Không không, chỉ là sắp tới bảy giờ, em em chúng ta có nên mua cơm tối trước trước................"

"Làm công việc hiện trường đừng tìm bạn trai sớm như vậy!" Nghiêm Tà dạy dỗ: "Cô năm nay mới nhiêu tuổi, hai mươi mốt? Hai mươi hai? Thanh niên khỏe mạnh nhanh nhẹn không tranh thủ thời gian mà chuyển lên nhân viên chính thức, nhân lúc còn có thể chạy còn có thể nhảy kiếm thêm mấy cái công lao lớn mang về nâng quân hàm chức vị lên đi, tìm bạn trai làm gì? Người có thể để mình dựa vào mãi mãi chính là sự nghiệp! Và tiền!"

Hàn Tiểu Mai: "Mẹ em nói nhân lúc còn trẻ mới dễ tìm................."

"Có tiền có sự nghiệp là cô chọn đàn ông, không có tiền không có sự nghiệp là đàn ông chọn cô, hiểu không?!"

Phaeton như mũi tên quay nhanh hòa vào dòng xe cộ, nước mắt của Hàn Tiểu Mai như sợi mì bay vèo vèo vào không trung: "Hiểu, nhưng mà em làm gì có đàn ông................."

"Không có là đúng rồi! Không có thì về Cục thành phố bắt tên họ Uông kia lại!"

Hàn Tiểu Mai yếu ớt nói: "Nhưng mà...............Đội phó Nghiêm..........Chúng ta còn chưa ăn cơm tối............."

Đèn đỏ, Nghiêm Tà đột nhiên phanh gấp, siết cho cổ họng Hàn Tiểu Mai thiếu chút nữa phun ra, chỉ thấy hắn đột nhiên giống như giác ngộ: "À đúng, bữa tối."

Hàn Tiểu Mai lén lút nhìn những quán ăn ngon mọc như nấm ở hai bên đường, ngọn lửa mang tên hy vọng ở trong lòng cháy lên hừng hực, cô nhìn thấy Nghiêm Tà vội lấy điện thoại ra gọi: "A lô, lão Hồ? Lần trước người nhà nạn nhân có mang hai con gà gô rừng đến cảm ơn anh còn nuôi ở nhà chú đúng không? Ừ ừ, đúng đúng, tối nay anh trực không về được, chú bắt hai con chim ngớ ngẩn đó vặt lông, chế biến với bóng cá thượng hạng trong nhà hàng các anh, thêm trần bì, táo đỏ, hoa tỳ bà (nhót tây), cả thịt và xương chưng cách thủy lên.............."

Hàn Tiểu Mai không thể tin được, nước miếng chảy ròng ròng.................

"Sau đó đưa đến nhà tôi." Nghiêm Tà tiếp tục nói, "Có một người họ Lục sẽ mở cửa cho anh. À đúng rồi, đừng cho nhiều muối, anh ấy không thể ăn quá mặn."

Hàn Tiểu Mai: "......................."

Nghiêm Tà hài lòng cúp máy.

Nước miếng trên mép Hàn Tiểu Mai đều hóa thành nước mắt, nghẹn ngào một lúc lâu không thốt nên lời, Nghiêm Tà lúc này mới chú ý tới biểu cảm mếu máo muốn khóc của cô, ngạc nhiên nói: "Sao vậy? Có phải bị tình yêu của anh đối với cố vấn Lục làm cho cảm động không?"

"...................." Hàn Tiểu Mai cảm thấy đề tài này thật sự nằm ngoài khả năng của cô(*).

(Trong bản gốc là siêu đại cương - câu hỏi này là siêu đại cương - thuật ngữ internet: ý chỉ những việc nằm ngoài khả năng.)

Nghiêm Tà cười thầm trong lòng, ân cần dạy dỗ: "Cho nên nói, tìm bạn trai thì phải tìm một người như anh đây, biết cưng chiều." Sau đó hắn đạp chân ga, phóng vèo vèo hướng tới Cục thành phố.

***

Cục thành phố Kiến Ninh.

"Đánh rồi hả? Sau đó giải quyết thế nào?................Ôi ôi tốt quá, các anh em huyện Giang Dương làm rất tốt!..............Đưa cho mẹ Lý Vũ Hân ít tiền để chị ta dẫn các anh đi mua ma túy, thuận tiện đi tìm hiểu nguồn gốc chỗ cung ứng ma túy cho chị ta, bắt hết lại, sau đó còng tay tất cả bọn chúng đưa về Kiến Ninh ngay trong đêm cho tôi. Ở đây vừa có một vụ án mạng lớn, anh Nghiêm của chúng tôi muốn đích thân thẩm................"

Nghiêm Tà sải bước đi vào phòng làm việc: "Thế nào, ai đánh nhau?"

Mã Tường cúp điện thoại, đứng lên: "Anh Nghiêm!"

Bình thường, thời điểm mọi người nhàn rỗi, lúc Nghiêm Tà vào cửa vẫn thường nhận được đãi ngộ các anh em rối rít đứng lên thỉnh an, nhưng lúc trong đội có án lớn thì lại khác, mọi người đều bận rộn, chỉ nghe được tiếng chuông điện thoại, tiếng la hét, tiếng người vội vã chạy qua hành lang.

Nghiêm Tà đem hai cái túi lớn mì ăn liền, trứng gà kho, xúc xích đặt lên bàn làm việc: "Mẹ của Lý Vũ Hân nhận tội?"

"Ban đầu chị ta không chịu nhận, là anh cho phép đồn công an đi tìm ba Lý Vũ Hân đến giúp đỡ thẩm vấn, kết quả hai vợ chồng đánh nhau ngay trước mặt công an. Đồn trưởng đồn công an đích thân ra tay kéo ra..................."

Nghiêm Tà vừa pha mì vừa nói: "Thôi đi, can ngăn, anh còn không biết mấy trò mèo dưới cơ sở vẫn hay làm sao."

Mã Tường cười hắc hắc: "Tóm lại, hiện tại mẹ của Lý Vũ Hân đã biết điều hơn rồi. Em định tối nay để cho trung đội phòng chống ma túy huyện Giang Dương phối hợp bố trí mai phục, để bà ta dẫn tới chỗ của bọn buôn ma túy, nhổ hết củ cải ra khỏi bùn, một mẻ hốt gọn tất cả mạng lưới buôn bán ma túy ngầm ở huyện Giang Dương. Đám người này với cái tên béo họ Uông kia chắc chắn có liên hệ với nhau, cụ thể thế nào thì phải đợi sau khi anh Nghiêm đây đích thân thẩm vấn mới biết được."

Nghiêm Tà xoay người, ngoắc tay: "Hàn Tiểu Mai! Lại đây!"

Hàn Tiểu Mai vừa bước vào cửa phòng làm việc, trước mặt là một đống tài liệu lớn, là thông tin của những vụ án liên quan tới ma túy hai năm trở lại đây mà huyện Giang Dương vừa fax tới. Cô đang ngồi xổm kiểm tra cái đống lộn xộn kia, thì được ông chủ cho gọi, lập tức nghiêng ngả chạy tới.

"Nhìn đi, nhìn đi," Nghiêm Tà một tay bưng cốc mì, một tay chỉ vào Mã Tường dạy dỗ cô: "Nhìn anh tiểu Mã của cô mà học tập, nhìn xem người ta làm thế nào thụ lý án mạng. Một cô gái vừa mới tốt nghiệp, không suy nghĩ đến việc học thêm kinh nghiệm, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc tìm bạn trai."

Mã Tường vuốt tóc, giống như làm ảo thuật bê bộ mô hình Ayanami Rei từ trong ngăn kéo ra: "Người giấy, em xứng đáng có được tình yêu."

Hàn Tiểu Mai oan ức không nói nên lời.

"Lão Nghiêm! Lão Nghiêm!" Tần Xuyên bưng cốc mì hùng hổ tông cửa chạy vào: "Nãy tôi đứng ở cửa sổ thấy xe chú đi vào, làm gì mà nửa ngày cũng không thấy người đâu, rơi xuống nhà xí hả? - A đù! Đội các ông có trứng kho, cho tôi hai quả."

"Anh Tần không có trứng, cho anh Tần hai quả trứng." Nghiêm Tà thuận miệng phân phó, hỏi cậu ta: "Chú sao vậy, làm gì mà mặt đỏ tía tai lên thế?"

"Uông Hưng Nghiệp bỏ trốn."

Giọng của Nghiêm Tà lập tức cao lên quãng tám: "Cái gì?!"

Tần Xuyên xua xua tay, gắng gượng thở gấp một hơi: "Đừng gào đừng gào, tôi cũng vừa mới nhận được tin tức, mì của tôi còn chưa chín đây này. Lão Cao đội các ông cùng với lão Dương đội chúng tôi chia ra sáu tổ dò tìm, mang theo ba người chỉ điểm độc lập chỉ để bắt Uông Hưng Nghiệp, không biết là tên chỉ điểm nào miệng lớn để lộ tiếng gió, thằng cháu này ngay cả thẻ căn cước cũng không kịp lấy đã chạy. Tôi đã cho người lập tức thẩm vấn tên chỉ điểm kia, ngoài ra còn tăng thêm ba tổ, chia ra theo dõi mấy chỗ mà lão già họ Uông thường xuyên lui tới như phòng vẽ, phòng trưng bày, triển lãm nghệ thuật, tiệm ngâm chân, ngoài ra còn có các loại pháo hữu(*)...........Chú nhanh chóng gửi thông báo hỗ trợ điều tra, đừng để thằng cháu này chạy ra khỏi Kiến Ninh."

(Pháo hữu (thuật ngữ internet): chỉ bạn tình thực hiện hành vi tình dục nhằm đáp ứng nhu cầu thể xác, hiểu nôm na thì là bạn ch*c- bạn giường - fuck buddy ....)

Không đợi cậu ta nói hết, Nghiêm Tà đã bê cốc mì xông ra ngoài: "Gọi cục phó Ngụy cho anh............! Gọi đến các ga tàu hỏa, bến xe, trạm thu phí đường cao tốc Kiến Ninh!!!"

Khói bụi mù mịt cuồn cuộn, Mã Tường xách hai quả trứng kho: "............ Anh Tần còn ăn trắng nữa không?"

"Ăn ăn ăn." Tần Xuyên lập tức duỗi cốc mì tới: "Người là sắt cơm là thép, trứng vẫn phải ăn............." Sau đó nhét nửa quả trứng gà kho vào miệng, rồi bưng cốc mì đuổi theo Nghiêm Tà.

***

Uông Hưng Nghiệp cho dù là một tên béo, cũng là một tên béo cực kỳ nhạy bén xảo quyệt như rắn.

Lần cuối cùng gã xuất hiện là ở bệnh viện vào tối qua, không biết gã ta đánh hơi được cái gì khác thường từ trong thái độ càng ngày càng bất thường của Bộ Vi, mà sáng nay gã ta đột nhiên liên hệ với những nhà buôn khác ở trên mạng, nhanh chóng bán toàn bộ số "hàng trắng" có trong tay, đổi được một số tiền mặt lớn, đặt mua một bộ giấy tờ chứng minh thân phận giả.

Buổi tối, lúc cảnh sát bắt đầu truy bắt gã, mấy cái hang ổ thường trú của gã ở Kiến Ninh cũng đã người đi lầu trống.

"Uông Hưng Nghiệp thường xuyên tổ chức các cuộc triển lãm tranh và triển lãm nghệ thuật, hành tung ở khắp vùng tây nam, một khi để gã ta chạy ra khỏi Kiến Ninh rồi, muốn bắt gã lại sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Tất cả mọi người nghe rõ cho tôi, gửi thông báo hỗ trợ điều tra đến cho các chốt giao thông và trạm thu phí trên đường cao tốc, chỉ cần phát hiện người khả nghi, lập tức giữ lại kiểm tra ngay tại chỗ, tối nay mọi người không được về nhà! Tổng đài 110, trung tâm chỉ huy, đội cảnh sát giao thông, giám sát an ninh trật tự công cộng, cắt cử mười hai tổ thay phiên tìm kiếm cho tôi, luân phiên bốn tiếng một lần! Rõ chưa?"

"Rõ!"

Nghiêm Tà đứng trong phòng làm việc của đội hình sự, một tay dùng sức ấn vào ấn đường đau âm ỷ của mình, tất cả mọi người xung quanh đều đang bận rộn. Đột nhiên trước mắt hắn xuất hiện một ly cà phê nóng hỏi - Hàn Tiểu Mai.

"Ái chà, tinh mắt như vậy từ lúc lúc nào thế?" Nghiêm Tà bất ngờ nhận lấy ly cà phê, còn chưa kịp khen ngợi đôi câu, Hàn Tiểu Mai thành thật mở điện thoại lên, trên màn hình bất ngờ là một phong bao lì xì đến từ Wechat của cố vấn Lục:

"Đêm nay phải làm thêm giờ, cầm lấy mua hai ly cà phê cho cô và đội phó Nghiêm của cô."

"................." Đôi mắt thâm thúy của Nghiêm Tà chớp chớp, sắc mặt ửng đỏ đáng ngờ, một lúc lâu sau mới cứng rắn bật ra một câu: "Anh ấy quan tâm đến anh là đúng, quan tâm cô làm gì?"

Hàn Tiểu Mai thành thật hỏi: "Vậy em trả lại một nửa tiền lì xì kia cho cố vấn Lục nha?"

Nghiêm Tà có chút không biết xấu hổ: "Anh đâu có bảo cô phải trả lại, cầm lấy mua chút gì ăn đi."

".....................Cà phê nóng!" Đội phòng chống ma túy ở sát vách vừa kết thúc cuộc họp, Tần Xuyên ngửi được mùi chạy tới: "Trong đội có một cô gái chính là tri kỷ, tốt quá tốt quá, mau rót cho tôi một nửa.............."

Nghiêm Tà tức giận nói: "Cút, tự mua đi!"

"Ầy, đừng có keo kiệt như vậy, giờ này Starbucks đều đóng cửa hết rồi, nhanh nhanh nhanh..........."

Tần Xuyên lấy cái ly giấy, bất chấp đổ sang nửa cốc cà phê nóng, vui sướng giống như nhặt sinh mệnh mới, còn chủ động rút một điếu thuốc