Chương 77

Edit: Sabi

Giữa trưa hôm sau.

Cung Châu.

Dây cảnh giới vây quanh khoảng đất trống, nhưng cũng không thể ngăn được những tiếng xì xào bàn tán cùng những cái nhìn hiếu kỳ của các cụ ông cụ bà đang tập múa thái cực quyền trên quảng trường. Các tầng lầu của khu chung cư, nhà nhà đóng chặt cửa sổ, người dân đứng trong hành lang, người người chỉ trỏ xuống dưới lầu, những người có tính tình nóng nảy đã bắt đầu chửi bới.

"Chết trẻ, tìm đường chết lại tự sát ở chỗ này, đã hỏi qua ý kiến của người khác chưa, chúng tôi nhịn ăn nhịn mặc, không dễ dàng gì mới mua được một căn nhà đó?!"

"Tôi nói mọi người nghe, bà thầy bói ở thành Nam Dương có cách xem bói rất hiệu quả, nhanh chóng mời thầy tới xem thử, nếu không buổi tối gặp họa thì biết làm thế nào?"

...

"Nhường một chút nhường một chút," Nghiêm Tà chen lấn qua đám người, giơ thẻ ngành sáng loáng lên cho viên cảnh sát đang canh giữ ngoài dây cảnh giới xem, người sau chủ động nâng dây cảnh giới lên để hắn đi qua.

"Anh Nghiêm!" Mã Tường tiến lên đón, đưa găng tay và bao giày cho hắn: "Cuối cùng thì anh cũng tới, hiện giờ nhân viên pháp y đang dọn dẹp!"

Nghiêm Tà tháo kính râm xuống, máu thịt đầy đất đã bị trận mưa đêm qua gần như gột sạch, nhưng trong đất vẫn tản mát ra mùi máu tanh nồng nặc như cũ. Ruồi nhặng vo ve bay lượn, thịt vụn dính trên nền xi măng đã khô, mơ hồ có thể nhìn thấy vụn xương trắng cùng vết tích đông đặc không rõ, chắc hẳn là não bị văng ra ngoài.

Ba bốn nhân viên pháp y Cung Châu trình diện tại hiện trường, xác chết gần như đã được dọn dẹp xong.

"Mịa! Thật biết chọn thời gian chết." Nghiêm Tà siết chặt găng tay, hai ngón tay so ra một cái khoảng cách nửa centimet nói: "Sáng nay lúc nhận được điện thoại của Cục thành phố, anh chỉ cách bá vương ngạnh thượng cung(1) cố vấn Lục có chừng này thôi."

Mã Tường nói: "Không đúng, bằng vào sắc đẹp và thân thể của anh còn phải dùng bá vương ngạnh thượng cung? Chẳng lẽ không phải là tình trong như đã mặt ngoài còn e, ỡm ờ, nũng nịu, uyên ương chéo cổ............Uyên uyên chéo cổ trong lều đỏ sao?"

(2) Uyên uyên chéo cổ: câu gốc là Uyên ương chéo cổ: Một ẩn dụ về sự ân ái của hai vợ chồng, thân mật của trai gái. Hai anh là nam nên Mã Tường mới đổi lại là uyên uyên.

"Hầy, tuy tình huống thực tế là như vậy, nhưng không phải anh đang chừa lại mặt mũi cho cố vấn Lục đó sao, oan uổng cũng là anh gánh mà." Nghiêm Tà đi về phía trước hất cằm một cái: "Có chắc chắn được từ đâu rơi xuống không, nhận định sơ bộ của pháp y là gì?"

Hai người dọc theo hành lang từng tầng leo lên sân thượng, Mã Tường vội vàng rút cuốn sổ ghi chép mang theo bên người ra: "Về cơ bản có thể xác định là rơi từ trên sân thượng của tòa nhà xuống, lan can xung quanh sân thượng cùng với dọc theo hành lang đều lấy được dấu chân và vân tay của người chết là Uông Hưng Nghiệp. Do mưa lớn đã phá hỏng toàn bộ hiện trường xảy ra vụ án, trước mắt trừ người chết ra thì không có bằng chứng hữu hiệu nào cho thấy còn có những người khác hoạt động trên sân thượng nữa, vì vậy kết luận sơ bộ của đội hình sự Cung Châu và nhân viên pháp y là sợ tội tự sát."

"Sợ tội tự sát." Nghiêm Tà khẽ cười một tiếng, chỉ là nụ cười kia khiến lòng không rét mà run: "Sáng nay ở Cục thành phố đội trưởng Phương cũng nói như vậy."

Mã Tường nhìn xung quanh, cẩn thận hỏi: "Anh thấy thế nào?"

"Một người có thể chạy trốn ngay lúc cảnh sát vừa phát lệnh truy bắt, sau đó đạp xe đạp chạy ra khỏi Kiến Ninh dưới mí mắt của tất cả mọi người, thần thông quảng đại như vậy, phát huy toàn bộ năng lực của bản thân như vậy, cuối cùng là để đi suốt đêm đến vùng khác tự sát?" Nghiêm Tà lạnh nhạt nói: "Nếu chú nói với anh, trong tòa nhà này có mối tình đầu hữu duyên vô phận hoặc con trai ruột đơn truyền tám đời của gã, vậy thì anh còn có thể lịch sự tin tưởng cái kết luận ngu xuẩn này một chút."

Hai người đúng lúc đi qua viên cảnh sát Cung Châu đang ghi chép lời khai ở hành lang, Mã Tường suy nghĩ một lúc rồi quyết định tạm thời không trả lời, dù sao thì cường long không đấu địa đầu xà (3), nhỡ may bị người chặn lại đánh một trận thì coi như xong đời.

(3) Cường long không đấu địa đầu xà: câu gốc của nó là cường long bất áp địa đầu xà - rồng mạnh không đè được rắn đất, ý nói tuy là người có thế lực nhưng cũng không thể trấn áp/đấu lại được lực lượng địa phương, phép vua thua lệ làng.

"Là cánh cửa này," Nghiêm Tà đẩy cánh cửa sắt trên tầng cao nhất thông đến sân thượng ra, lạnh lùng nói: "Chỉ có dấu vân tay của một người là Uông Hưng Nghiệp? Rõ ràng đang coi chúng ta là một đám ngu xuẩn dễ lừa bịp mà."

Cánh cửa sắt vừa mở ra, không khí ẩm mốc kèm theo mùi tanh đặc trưng sau cơn mưa ập vào mặt.

Nhân viên pháp y cùng nhân viên khám nghiệm hiện trường của Cung Châu đang kết thúc những công việc sau cùng ở xung quanh sân thượng, Cao Phán Thanh - người sáng nay đi chung với Mã Tường đến hiện trường đứng đối diện với hai người, trò chuyện với một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dáng người trung bình, mặc áo khoác đồng phục cảnh sát màu xanh đậm. Có lẽ vẫn luôn chú ý động tĩnh ở bên này, nên lúc Nghiêm Tà vừa đẩy cửa ló đầu ra, Cao Phán Thanh đã lập tức tiến lên nghênh đón: "Đội phó Nghiêm, anh tới rồi!"

"Nào nào, lại đây, vị này là phó đội trưởng Nghiêm, trước mắt đang chủ trì công tác lãnh đạo của đội điều tra hình sự Cục thành phố Kiến Ninh chúng tôi." Cao Phán Thanh quay sang người đàn ông kia, rồi cười nói với Nghiêm Tà: "Đây là đội trưởng Tề, đội trưởng đội điều tra hình sự Cung Châu, chúng tôi đang ở chỗ này trao đổi về vụ án."

Ánh mắt Nghiêm Tà sâu xa, hắn nghe ra manh mối lúc Cao Phán Thanh nhấn mạnh nửa câu đầu, nhưng không nói gì, mỉm cười bắt tay với đội trưởng Tề.

Song vừa chạm tay, hắn liền có cảm giác không đúng.

Tay đối phương lạnh, không có lực, lòng bàn tay vừa mềm mại vừa nhẵn bóng, cộng thêm bộ đồng phục thẳng thớm trên người, bề ngoài nhìn qua rất có khí thế, không giống một cảnh sát hình sự làm việc ở hiện trường thành thục lão luyện trải qua hàng trăm trận chiến - ít nhất cảnh sát làm việc tại hiện trường không mặc đồng phục cả ngày.

"Tiếng tăm của phó đội trưởng Nghiêm ở tỉnh S chính là nhà nhà đều biết, tôi sao có thể không biết chứ? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu." Đội trưởng Tề nói chuyện còn hụt hơi, nhưng nụ cười cũng coi như là chân thành: "Năm đó Cung Châu và Kiến Ninh kết hợp hành động, chúng ta còn từng gặp mặt nhau, chỉ có điều ngắn ngủi mấy năm cảnh còn người mất, phó đội trưởng Nghiêm giờ xưa không bằng nay, càng ngày càng có uy!"

Ý tứ trong câu này, thật giống như lờ mờ ám chỉ rằng năm đó Nghiêm Tà chẳng qua chỉ là một cấp dưới nhỏ bé không có phân lượng.

Nhanh như chớp Nghiêm Tà đã hiểu tại sao lão Cao lại đặc biệt nhấn mạnh hắn "trước mắt đang chủ trì công việc lãnh đạo chi đội", không khỏi bật cười, nắm lấy tay đội trưởng Tề không buông: "Đúng là cảnh còn người mất thật. Hành động liên hợp năm đó anh là người của chi đội hai đội phòng chống ma túy Cung Châu nhỉ, đúng không? Lúc ấy đội trưởng lãnh đạo các anh là............"

"À, đúng, Giang Đình! Chết thật, xem trí nhớ của tôi này." Nghiêm Tà nhìn thấy nụ cười chợt tắt lịm trên môi đội trưởng Tề, hắn vỗ trán: "Năm đó anh cũng ở dưới sự lãnh đạo của đội trưởng Giang hả, ây dà! đội trưởng Giang của các anh đúng là không đùa được đâu, tuổi còn trẻ đã tiến tới chỉ huy cấp 1, đáng tiếc sau đó lại hy sinh lúc còn trong đội chống ma túy tuyến đầu - khi đó đội trưởng Tề chính là từ chi đội hai đội phòng chống ma túy chuyển sang bộ phận điều tra hình sự, sau đó từng bước thăng tiến tới bây giờ sao?"

Nụ cười của đội trưởng Tề gần như biến mất: "Chuyện cũ không cần nhắc lại, chuyện cũ không cần nhắc lại." Vừa nói vừa dùng sức rút tay ra: "Tới đây, để tôi dẫn phó đội trưởng Nghiêm đi xem hiện trường vụ án."

Thực ra hiện trường vụ án cũng không có gì đáng xem, hầu hết các dấu vết chứng cứ lớn đều bị trận mưa như thác đổ đêm qua quét sạch, bề mặt nỉ, nhựa đường cùng nền xi măng bị nước mưa thấm ướt, căn bản không thể lấy được dấu chân. Mấy người khám nghiệm hiện trường đang cố gắng thử nghiệm lấy các loại vật chứng như tóc, vân tay xung quanh lan can, đội trưởng Tề chỉ chỉ và mấy người kia, nói: "Đây chính là nơi người chết nhảy xuống, tốp tài liệu giám định đầu tiên đã đưa về văn phòng Cục, lúc nào có kết quả tôi sẽ thông báo cho phía Kiến Ninh."

Nghiêm Tà từ chối cho ý kiến, rồi hỏi: "Nhảy xuống?"

Đội trưởng Tề không lên tiếng.

"Lan can này phải cao đến mét ba mét tư đi, Uông Hưng Nghiệp cao một mét bảy lăm, nặng trăm cân, có thể leo lên được sao?"

Đội trưởng Tề thong thả nói: "Trên lý thuyết thì có thể làm được, nếu như dục vọng muốn chết cực kỳ mãnh liệt......... Phó đội trưởng Nghiêm, cậu muốn làm gì?"

Âm điệu của anh ta trầm xuống, chỉ thấy Nghiêm Tà đi tới bên lan can, hai tay chống lên lan can lòng bàn chân cách mặt đất, chân phải đồng thời móc vào bờ lan can, nửa thân trên nhô ra ngoài, chỉ cần hơi nhô về trước thêm chút nữa, cả người sẽ tự do rơi xuống hơn mười tầng lầu.

Đội trưởng Tề đảo bước xông lên, còn chưa kịp với tay tới Nghiêm Tà, đã thấy hắn cười hề hề nhảy trở lại mặt đất, phủi bụi trên tay: "Tôi cảm thấy trên thực tế không làm được."

"Cậu!................"

Nghiêm Tà vỗ vào vai đội trưởng Tề, thân thiết để lại nửa dấu tay bụi đất trên bộ đồng phục phẳng phiu của anh ta: "Đội trưởng Tề, anh xem, người này nếu muốn bò qua lan can nhảy xuống mà dưới chân không có bất cứ thứ gì làm đệm, ít nhất phải thực hiện động tác vươn người ra trước, với thân hình của tôi tùy tiện làm chục lần cũng không thành vấn đề, còn như Uông Hưng Nghiệp ấy à, tên béo này không phải bị người nâng lên rồi ném xuống đấy chứ?"

Đội trưởng Tề vừa phủi bả vai vừa cau mày nói: "Tại hiện trường không có bất kỳ bằng chứng nào ủng hộ quan điểm này!"

"Vậy còn camera giám sát an ninh trật tự xung quanh đây thì sao?"

"Tòa nhà này vốn thuộc về góc chết của camera, đêm qua mưa to dẫn đến mất điện, tất cả đèn đường đều tắt ngúm, căn bản không có manh mối nào để điều tra phá án. Nhân viên giám sát chỗ chúng tôi vốn eo hẹp, có xem đi xem lại mấy lần băng thu hình cũng vô ích!"

Mã Tường không nhịn được xen mồm vào: "Nếu vậy, nhân viên giám sát ở Kiến Ninh chúng tôi dư này, chi bằng điều mấy người tới hỗ trợ đi?"

"Xin lỗi, không thể làm như thế được." Đội trưởng Tề lắc đầu, lời nói rất khách khí, thái độ cũng rất kiên quyết: "Vì vụ án xảy ra ở khu vực quản lý của Cung Châu, nên theo lý là do Cung Châu chúng tôi làm chủ. Người của các cậu dù chỉ muốn liếc mắt xem video, đó cũng là tham gia vào phá án liên tỉnh, trước hết cứ lấy được văn bản phê duyệt chính thức của bộ đi rồi nói sau!"

Mã Tường lập tức phẫn nộ, còn chưa kịp nói gì, đã bị Nghiêm Tà dằn lại.

Vượt ra ngoài dự liệu của đội trưởng Tề, Nghiêm Tà đã không phải là kẻ hay sinh sự náo loạn cả hai phòng công an tỉnh năm năm trước nữa, hắn hoàn không không tức giận, thậm chí còn rất ôn hòa lễ độ: "Vậy theo như nhận định của đội trưởng Tề, vụ án này hẳn là sợ tội tự sát?"

Đội trưởng Tề trầm ngâm vài giây, rồi gật đầu: "Thực sự không có bằng chứng cho thấy gã không phải tự sát."

Đến cả Cao Phán Thanh lớn tuổi như vậy suýt chút nữa bật thốt lên mắng đạ mú - thằng con nào có bệnh hơn nửa đêm chạy tới đây tự sát, chẳng phải là ăn ốc nói mò sao?!

Nhưng Nghiêm Tà không nổi giận, thậm chí còn không lên tiếng, móc từ trong túi ra hai điếu thuốc mềm Trung hoa, đội trưởng Tề do dự một lát rồi vẫn nhận lấy, nói câu cảm ơn.

"Anh em cảnh sát hình sự chúng ta cả ngày phá án, cũng thật là vất vả," Nghiêm Tà vừa giúp anh ta châm thuốc vừa thở dài nói.

Đội trưởng Tề nhả ra một làn khói, sắc mặt hơi hõa hoãn vài phần, ra hiệu cho nhân viên khám nghiệm hiện trường tiếp tục làm việc của mình, chợt ngoắc tay bảo đoàn người Nghiêm Tà đi theo xuống lầu.

"Chú em," đội trưởng Tề kẹp điếu thuốc thở dài, nói: "Có một số việc một mình anh đây không thể tự quyết định được, chú hiểu không?"

Nghiêm Tà chỉ cười không nói.

"Anh cũng có nghe nói qua về vụ án bắt cóc hàng loạt trong vòng hai năm qua ở tỉnh S các chú, nghe nói cái tên khốn kiếp Uông Hưng Nghiệp này còn cả gan ban ngày ban mặt thuê người tập kích cảnh sát, phải không? Vậy chỉ cần không phải kẻ đần thì đều biết sau khi bị bắt gã chỉ còn một con đường chết, Viện kiểm sát và tòa án cũng sẽ không bỏ qua cho gã. Một tên tội phạm vô cùng gian ác như vậy, tự ý thức được đang ở bên bờ vực của cái chết, sợ tội tự sát không phải là chuyện rất bình thường sao?"

"Vả lại, những điều anh nói với chú đều xuất phát từ thật lòng." Đội trưởng Tề nghiêng người đi xuống lầu, thở dài nói: "Tên này vừa chết, đã tiết kiệm được bao nhiêu phiền toái cho Cục thành phố Kiến Ninh các chú còn gì? Khẩu cung, hồ sơ, chuỗi bằng chứng, bồi thường dân sự, còn cãi cọ qua lại với Viện kiểm soát.........Nếu anh là chú, buổi tối còn muốn đắp chăn len lén cười đấy. Vốn là hơn mười người tăng ca hơn nửa tháng, ha! Bây giờ thì ổn rồi, đã có thể kết án!"

Chính xác là như vậy, chủ mưu Uông Hưng Nghiệp đã chết, đám đồng bọn Phạm Ngũ cũng không chạy được bao xa. Chờ bắt được mấy thằng cháu tập kích cảnh sát về, đánh cho thừa sống thiếu chết, nói không chừng còn moi ra được cái xưởng đen mà bọn chúng mua súng mua đạn.

Mà Uông Hưng Nghiệp là người đã chết, không thể mở miệng nói chuyện, trên hồ sơ kết án Nghiêm Tà muốn viết thế nào thì viết, mặc sức tô vẽ, gã cũng chỉ có thể đàng hoàng phối hợp với cảnh sát.

Cái gọi là không có lo lắng không có rắc rối, tưởng chừng như cực kỳ viên mãn là đây.

"Nói thì nói như vậy," Nghiêm Tà cười nói: "Nhưng chúng tôi vẫn còn một cặp thi thể nạn nhân còn chưa tìm thấy nơi chôn cất đây."

"Ôi dào............. " Đội trưởng Tề muốn nói gì, đột nhiên dừng lại một chút.

Bốn người bọn họ trước sau theo hành lang đi xuống, lúc này vừa đúng lúc đi qua tầng bảy. Nghiêm Tà nhạy bén nheo mắt lại, hắn rõ ràng nhìn thấy lúc đội trưởng Tề xoay người, cực không muốn người chú ý nhìn về phía căn nhà bên tay phải, tựa như đang tận lực để ý cái gì đó.

Khóe mắt Nghiêm Tà liếc một cái.

Ở cuối hành lang, cánh cửa căn nhà nào đó đang mở, mơ hồ có một bóng người mặc đồng phục nhân viên điều tra hình sự chợt lóe lên.

"Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?" Nghiêm Tà dường như thuận miệng hỏi, "Tìm được nhân chứng?"

"À, không có không có." Đội trưởng Tề vội vàng nói: "Hai ngày trước, chủ nhà kia báo có người đột nhập trộm cắp, hôm nay vừa vặn đến hiện trường, tiện thể xem qua."

Ánh mắt Nghiêm Tà bất động, nhìn thấy đầu ngón tay đang đặt trên tay vịn cầu thang của đội trưởng Tề khẽ thay đổi, giống như là dùng sức kìm lại.

Người thường sẽ khó mà chú ý đến chi tiết này, lập tức số nhà kia trực tiếp in vào lòng Nghiêm Tà - 701.

"Đột nhập trộm cắp? Trùng hợp lại đến đây vào hai ngày này?" Nghiêm Tà đi theo đội trưởng Tề, bước chân không ngừng, vừa đi xuống vừa thản nhiên nói: "Vậy cũng phải tra cho thật tốt mới được, nhỡ may nội tình lại có liên quan đến vụ án Uông Hưng Nghiệp nhảy lầu?"

Đội trưởng Tề cười ha hả, không lên tiếng. Mãi đến lúc đoàn người ra khỏi hành lang, đi đến bên chiếc xe cảnh sát Kiến Ninh ở bên ngoài dây cảnh giới, anh ta mới vỗ vỗ vai Nghiêm Tà: "Chú em, anh nói thẳng luôn, vụ án này không có nội tình."

Nghiêm Tà khẽ mỉm cười, bộ dáng xin rửa tai lắng nghe.

"Nếu Uông Hưng Nghiệp không phải chết ở tiểu khu này, thậm chí chỉ cần không phải tòa nhà này, vậy chúng ta có thể mạo hiểm thử điều tra sâu thêm chút nữa - nhưng bây giờ nhìn lại, vụ án này đã được nhận định là sợ tội tự sát, không chỉ thuận tiện đối với chú em, đối với anh đây, mà còn với cả cấp trên nữa, đối với toàn bộ tình hình chung cũng là lợi nhiều hơn hại."

Con ngươi của Nghiêm Tà khẽ co lại.

Mã Tường và Cao Phán Thanh ở sau lưng hắn cũng đều sửng sốt.

"Trong tòa nhà này có cái gì?" Nghiêm Tà lập tức hỏi.

Đội trưởng Tề lắc đầu, không lên tiếng.

Bầu không khí trầm mặc xung quanh chậm rãi lan ra, xuyên qua đám người đứng cách đó không xa, mấy chiếc xe cảnh sát Cung Châu đang vây trên bãi đất trống, mơ hồ có thể nhìn thấy nhân viên pháp y xách mấy cái túi nilon màu đen quanh đi