“Quá nhi, ta không cho ngươi đi luận võ với những người đó.”


“Cô cô.” Dương Quá thấy Tiểu Long Nữ trừng mắt, là bộ dáng những khi mình khiến nàng sinh khí. Y nghĩ rằng cô cô quan tâm y, sợ y đánh không lại mà bị thương, “Cô cô, ngươi yên tâm đi, ta rất nhanh có thể đánh bại hai người đó.”


“Ngươi…” Tiểu Long Nữ thấy y không nghe lời mình, càng thêm không vui, nhưng nàng vốn không quen nói quá nhiều, nên chỉ nói từ “ngươi” rồi không biết phải nói gì nữa.


Hoắc Đô đứng đối diện đã không còn kiên nhẫn, Đạt Nhĩ Ba đứng giữa sân cũng đã “lầm bầm” kêu y mau lên.


Quách Tĩnh thấy Dương Quá thực sự muốn lên luận võ, không nhịn được nói, “Quá nhi, ngươi hãy cẩn thận.”


“Quách bá bá yên tâm.” Dương Quá nhẹ gật đầu, cho hắn một nụ cười an tâm. Sau đó nhìn Thiệu Đường, thấp giọng nói với hắn: “Thiệu Đường, ngươi đừng chạy loạn, cứ đứng ở đây, trong lúc luận võ ta không thể phân thân, nếu ngươi gặp nguy hiểm sẽ rất phiền toái.”


“Ân ân.” Gật đầu, Thiệu Đường ngoan ngoãn gật đầu, Dương Quá không nói hai lời, chỉ vì mình nói mấy câu đã cùng người khác luận võ, hắn thật sự rất cao hứng.


Dương Quá mỉm cười, chậm rãi đi về phía Đạt Nhĩ Ba, tên Đạt Nhĩ Ba kia đầu rất to, trong tay là một cái chùy kim cang, vừa nhìn liền biết là một tên có khí lực. Dương Quá không có binh khí, ngẫm lại nếu cứ để tay trống thế này hiển nhiên sẽ không có phần thắng, vì thế cao giọng nói với các anh hùng hào kiệt xung quanh: “Dương Quá bất tài, hiện tại đối phó với man di, nhưng trên người lại không có binh khí nào, không biết có ai nguyện ý cho Dương Quá mượn?”


Mọi người vừa nghe, lập tức tiến lên mấy bước, giơ binh khí bên hông mình lên. Vừa rồi việc Dương Quá đánh bại Hoắc Đô có thể nói là đã được lòng cả khối người, tất cả đều có hảo cảm với y, nghe y nói muốn mượn binh khí, tự nhiên sẽ không tiếc.


“Dương Quá, cho ngươi mượn Thu Thủy Kiếm của ta!” Người lên tiếng là Tôn Bất Nhị của Toàn Chân Giáo, nàng cầm Thu Thủy Kiếm đi lên đưa cho Dương Quá, để y dùng nó luận võ. Trước kia Tôn Bất Nhị và Dương Quá có chút hiểu lầm, nên tạo ra thành kiến, nhưng lúc này y đang trợ giúp hào kiệt Trung Nguyên chống lại kẻ thù, nên thành kiến này cũng biến ra sau đầu.


Dương Quá liếc nhìn Thu Thủy Kiếm, quả nhiên là một thanh hảo kiếm, nếu dùng nó để chế địch là tốt nhất, nhưng thanh kiếm này lại là của Toàn Chân Giáo. Y ghét Toàn Chân Giáo! Dương Quá tự tiếu phi tiếu nhìn Tôn Bất Nhị, tay cũng không tiếp nhận kiếm, chỉ đứng yên như vậy.


Tôn Bất Nhị thấy y không tiếp kiếm, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, đối phương vẫn còn ghi hận, muốn cho mình mất mặt. Mà hiện tại nàng quả thực rất mất mặt, có rất nhiều hào kiệt đang nhìn, không khỏi mở miệng muốn nói gì đó.


“Đa tạ Tôn đạo trưởng.”


Dương Quá sửng sốt, Tôn Bất Nhị cũng sửng sốt. Người nói chuyện không cần nghi ngờ chính là Thiệu Đường. Thiệu Đường thừa lúc họ chưa nói gì với nhau thì đi tới, hai tay tiếp nhận Thu Thủy Kiếm, sau đó mỉm cười cảm tạ.


Thiệu Đường cầm Thu Thủy Kiếm đưa cho Dương Quá, lấy chuôi kiếm đâm đâm tay y, nói khẽ: “Cứ nhận đi, chẳng lẽ ngươi không muốn cho ta mặt mũi sao?”


“… Thiệu Đường?!” Dương Quá chần chừ một chút, cau lại đôi mày kiếm, y không rõ vì sao Thiệu Đường lại tiếp nhận ân huệ của Tôn Bất Nhị. Y luôn nghĩ Thiệu Đường rất hiểu mình, nhưng tại sao, chẳng lẽ Thiệu Đường không biết mình rất ghét Toàn Chân Giáo hay sao?


Bật cười, Thiệu Đường thấy biểu tình thiên biến vạn hóa của y thì không khỏi bật cười, sao hắn lại không biết y đang suy nghĩ cái gì chứ. Con người Dương Quá, vĩnh viễn đều là như thé, thích là thích, ghét là ghét, luôn thể hiện ra mặt. Chỉ cần là chuyện y ghét thì lập tức không chút khách khí mà từ chối, không để lại chút tình cảm nào. Thiệu Đường lắc đầu, như thế rất có hại nha.


Thiệu Đường biết Dương Quá không thể sửa được việc này, cũng không muốn y sửa, bởi vì Dương Quá như vậy… mới là Dương Quá mà hắn thích… Nhưng, hắn cũng không muốn nó gây hại cho Dương Quá, chuyện nào Dương Quá không thích thì mình sẽ làm giúp y, dù sao cũng đã sinh hoạt suốt hai mươi trong thế giới ngươi lừa ta gạt, tuy hắn rất ghét “nụ cười giả tạo”, nhưng hắn sẽ nguyện ý “thích” nó vì Dương Quá.


“Cầm đi, đây là một thanh hảo kiếm, dùng nó chắc chắn ngươi sẽ rất thuận tay.” Thiệu Đường không chút khách khí đẩy Thu Thủy Kiếm vào tay Dương Quá, vẫn thấp giọng như trước, “Người tiếp kiếm là ta không phải ngươi, ngươi tức cái gì? Người nợ cũng là ta, không phải ngươi. Lại nói, không biết là ai cho ai ân huệ nữa.” Giúp Tôn Bất Nhị không bị mất mặt, nàng có thể nào không cảm kích chứ?


Ngẩn người, Dương Quá nghe thấy lời của hắn thì ngẩn người, tay run lên, rút Thu Thủy Kiếm ra khỏi vỏ, lập tức bị một đạo ngân quang làm chói mắt… thì ra, Thiệu Đường không phải không hiểu y, chính là do y quá thiếu hiểu biết mà thôi…


“Kia…” Dương Quá nhướng mi, cúi đầu cười hì hì nói bên tai Thiệu Đường, “Kia, vậy ta nợ ngươi có được không?”


“Cái gì mà có được không, vốn chính là vậy.” Thiệu Đường cũng cười, nhưng cười không quá tự nhiên… Thật là, Dương Quá đứng gần quá! Hại tim mình đập nhanh mấy nhịp, đầu cũng sắp bốc hơi rồi, may mà lúc này đang là buổi tối, không ai nhìn thấy rõ lắm.


“Các ngươi xong chưa!” Lúc này lực nhẫn nại của Hoắc Đô đã tới cực điểm, nói: “Nếu không dám đánh thì cứ nói, đừng đứng ở đó kéo thời gian!”


“Không muốn chờ thì cứ bỏ đi đi, không ai nguyện ý luận võ với các ngươi cả.” Thiệu Đường không chút khách khí trả lời lại một cách mỉa mai.


Dương Quá lại không tức giận, nói với Thiệu Đường, “Ngươi đứng xa một chút, cẩn thận đừng để bị thương.”


“Được.” Thiệu Đường ngoan ngoãn gật đầu, trước khi đi thì nhỏ giọng nói, “Khí lực của Đạt Nhĩ Ba rất lớn, đừng đánh bừa, ngươi biết Cửu Âm Chân Kinh, cứ dùng Di Hồn Đại Pháp mà đối phó hắn.” Dứt lời xoay người đi.


Dương Quá cười, tiểu thiên hạ này thật đúng là cái gì cũng biết, sao hắn lại biết mình từng học qua Cửu Âm Chân Kinh chứ. Dương Quá nhìn theo từng bước đi của hắn, hắn không quay đầu lại, giữa không gian mờ ảo, thân hình thon gầy, dưới ánh nến màu đỏ tỏa ra một tầng “ấm áp” mỏng manh… thật sự rất ấm áp…


>>Hết chương 40<<