Chiếc xe hơi chạy như bên trên con đường đơn sơ đầy bụi đất của Nguyệt Lượng Ổ. Thiên Cẩu bật một bài hát tiết tấu êm dịu để giảm bớt sự bối rối của Trì Nguyệt. Cô nhắm mắt lại lắng nghe, nhưng một bên lỗ tai lại không được rảnh rỗi.

Trên đường đi, Kiều Đông Dương nghe mấy cuộc điện thoại, thỉnh thoảng chiếc laptop được chuẩn bị sẵn ở trên xe lại phát ra tiếng gõ bàn phím. Làm boss lớn đúng là chẳng suиɠ sướиɠ gì.

Trì Nguyệt im lặng suy nghĩ, tâm trí đã bay đến chỗ Vương Tuyết Nha.

Vì sao cô ấy lại mất liên lạc?

Từ lúc rời khỏi Nguyệt Lượng Ổ thời tiết đã rất xấu, thời tiết ở trấn Vĩnh Cẩm lại còn xấu hơn.

Trên bầu trời có một đám chim chóc đang kêu gào, dường như chúng đang hoảng loạn trốn tránh điều gì đó.

"Cẩn thận..." Trì Nguyệt còn chưa nói hết câu, phía sau đã vang lên tiếng động kỳ quái.


Cô ngoảnh lại nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.

Qua cửa kính chắn gió của xe hơi, cô thấy một cơn gió thổi cát vàng bay mù mịt, chỉ trong chớp mắt đã che khuất cả bầu trời, cả thế giới đột nhiên trở nên tối tăm. Những cơn gió điên cuồng xen lẫn đất đá đập vào cửa kính xe như những nhát búa nặng nề...

"Bão cát!"

Trì Nguyệt không hề thấy xa lạ với thời tiết này, cũng may chiếc xe được điều khiển bằng trí tuệ nhân tạo, Thiên Cẩu được trang bị định vị GPS, không hề ảnh hưởng đến tầm nhìn.

"Kiều đại nhân, năm trăm mét nữa là đến đích." Thiên Cẩu rất bình tĩnh, đương nhiên người máy không thể mất bình tĩnh được.

Kiều Đông Dương: "Tăng tốc đi!"

"Vâng, Kiều đại nhân."

Một cuộc chạy đua với con bão doạ trợ lý Hầu ngồi cạnh ghế lái sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.


"Mẹ ơi! Sợ quá!"

Grừm! Grừm!

Chiếc xe Jeep gầm lên, đột nhiên tăng tốc độ lao ra khỏi luồng gió đen với tốc độ nhanh đến mức Trì Nguyệt không nhìn thấy rõ điều gì.

"Kiều đại nhân, đã đến đích."

Kiều Đông Dương ừ một tiếng rồi không nói gì nữa, Trì Nguyệt quấn một chiếc khăn quàng cổ lên đầu, đeo kính chắn gió và khẩu trang, sau khi nói câu cảm ơn lập tức đẩy cửa xe ra muốn nhảy xuống.

Cánh tay Trì Nguyệt bị túm lại, cô ngoảnh lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Đông Dương trong ánh sáng mờ tối.

"Cô không muốn sống nữa sao?" Kiều Đông Dương nhìn cơn gió lớn và cát bụi bên ngoài, đưa tay ra kéo cô vào trong: "Lát nữa cái cơ thể gầy gò này của cô lại bị gió thổi bay mất!"

Trì Nguyệt nhìn xuống dưới, phát hiện anh đang đặt một tay còn lại trên eo cô.

"Buông ra!" Cô lạnh lùng nói với anh: "Tiểu Ô Nha đã xảy ra chuyện, tôi không thể chờ thêm nữa, không thể chờ một giấy nào nữa!"


Kiều Đông Dương chậm rãi buông tay ra.

Trì Nguyệt nhảy xuống xe, bão cát đang ở ngay sau lưng, những hạt cát bị cơn gió cuốn bay đập vào mặt khiến người ta thấy đau rát.

Trì Nguyệt nín thở chạy vào trong phòng, mơ hồ nghe thấy tiền bước chân đi theo sau, cô ngoảnh lại thì thấy Kiều Đông Dương đang đi sau lưng mình.

Trì Nguyệt hơi nhíu mày: "Anh quay về xe trước đu, chờ bão cát qua rồi hẵng xuống!"

Kiều Đông Dương sải bước đến gần cô: "Có phải cô rất coi thường tôi không?"

Trì Nguyệt: "Tôi đã quen với sa mạc, còn anh vẫn chưa quen."

Kiều Đông Dương: "Tôi là đàn ông."

Trì Nguyệt: "...Tôi là cô gái mạnh mẽ."

Kiều Đông Dương đi đến gõ cửa rầm rầm.

"Trịnh Tây Nguyên."

"Trịnh Tây Nguyên, mở cửa!"

***

Đây là một vài căn nhà cũ được tổ chương trình thuê tạm.

Trong một tuần qua thí sinh Trời Sao đều được huấn luyện ở đây, để thuận tiện nên tổ chương trình đã thuê mấy căn nhà để cất thiết bin, giải quyết vấn đề hậu cần và chữa bệnh. Căn nhà rất tồi tàn, chỉ có một gia đình gần đây. Bức tường đã đổ sụp một nửa đập hết xuống khoảng sân trong căn nhà thuê, sau khi tổ chương trình đến quét dọn mới được sạch sẽ như bây giờ.
Trịnh Tây Nguyên nghe thấy tiếng gọi của Kiều Đông Dương, mở cửa thò cái đầu đã đeo khẩu trang, quấn khăn quàng cổ, bao bọc cực kỳ chặt chẽ chỉ còn lại đôi mắt lộ ra ngoài: "A Kiều, sao anh lại đến đây? Thời tiết xấu thế này... Không phải bảo anh đừng đến sao?"

Kiều Đông Dương giận dữ: "Tình hình hiện tại thế nào?"

Trịnh Tây Nguyên: "Đi vào rồi nói." Lớp khẩu trang khiến giọng nói của anh ta hơi mơ hồ không rõ: "Đội an ninh của chúng ta và đội cứu viện bên cảnh sát đã phái người đi tìm kiếm, chắc sẽ nhanh chóng nhận được tin tức, em ở lại trông coi căn cứ..."

Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn anh ta: "Cậu trông coi cái gì hả, căn nhà này biết bay sao?"

Trịnh Tây Nguyên ấy một tiền, không nói câu nào chỉ nghe anh khẽ trách mắng.

"Lên xe dẫn tôi đến đó."

Lúc này đã là buổi chiều, ngoại trừ Trịnh Tây Nguyên thì tất cả mọi người vẫn chưa ăn gì. Dù trong lòng Trì Nguyệt rất không lắng nhưng hành động vẫn bình tĩnh và lý trí. Cô dặn Trịnh Tây Nguyên lấy lương khô và nước ở trong nhà mang lên xe rồi mới tiếp tục lên đường.
Trên đường đi, bọn họ vừa ăn vừa nghe Trịnh Tây Nguyên giải thích tình hình.

Có tất cả ba người mất liên lạc, Vương Tuyết Nha là một trong số người đó.

Bên đài quan sát khí tượng đã đưa ra cảnh báo sớm, hôm nay khu vực Cát Khâu sẽ có gió cấp tám. Đêm qua tổ chương trình Trời Sao đột nhiên sắp xếp một khoá kỹ năng sinh tồn trên sa mạc có tên là "Tránh bão cát", thực hiện yêu cầu của chương trình - nghiêm khắc, gian khổ, vượt qua thời tiết khắc nghiệt. Đương nhiên, vì lý do an toàn, tổ chương trình đã sắp xếp đầy đủ phương án bảo vệ hậu cần, các huấn luyện viên cũng có kế hoạch khẩn cấp để xử lý điều hành thời tiết đặc biệt.

Một vài thí sinh rất hào hứng. Bây giờ người dân cả nước càng ngày càng chú ý đến chương trình này, vì vậy thời tiết bão cát là một cơ hội hiếm có để thể hiện bản năng của bản thân.
Một vài thí sinh rất căng thẳng, thậm chí còn có một thí sinh đã chủ động từ bỏ thi đấu vì điều này.

Thời tiết sáng nay còn rất đẹp, các thí sinh bắt đầu nghi ngờ về độ chính xác của đài khí tượng, còn trêu đùa nhau chứ không quan tâm đến nguy cơ này. Lúc thời tiết thay đổi, gió cát đột nhiên xuất hiện đã doạ bọn họ sợ hãi, lúc bão cát xảy ra thì họ đã bối rối bỏ chạy.

Trước đó tổ chương trình đã được huấn luyện sơ tán và lên kế hoạch kỹ càng, dưới sự chỉ huy của người dẫn đội và huấn luyện viên, tất cả mọi người lần lượt di tản đến chỗ tránh nạn tạm thời. Vậy mà lúc kiểm kê số người lại phát hiện thiếu mất ba người.

"Anh Trịnh!" Trì Nguyệt đột nhiên ngắt lời Trịnh Tây Nguyên, "Tôi có thể nói một câu không?"

Trịnh Tây Nguyên quay sang nhìn cô: "Cô nói đi."
Trì Nguyệt: "Có phải tổ chương trình các anh đã quá vô liêm sỉ vì tỉ suất người xem chương trình hay không?"

Trịnh Tây Nguyên giật mình, khuôn mặt tối sầm xuống. Không ai thích người khác nói mình "vô liêm sỉ", anh ta cũng ki ngoại lệ. Chương trình xảy ra sự cố đã khiến Trịnh Tây Nguyên buồn bực. Hơn nữa, anh ta đã quen suy nghĩ vấn đề từ góc độ người đứng ở vị trí cao, lúc này tất cả lời mắng chửi trong lòng đều nhắm vài ba thí sinh làm trái quy tắc kia.

"Tôi không thấy sắp xếp của chúng tôi có vấn đề gì cả." Trịnh Tây Nguyên nói: "Đây là chương trình tuyển chọn nhân tài hàng không vũ trụ Người Đi Dưới Trời Sao, không phải mọi người đến chơi chương trình thực tế ngoài trời. Trước khi các thí sinh đến tham gia chương trình, trên thoả thuận đã viết rõ ràng sẽ phải chấp nhận sự sắp xếp của tổ chương trình..."
"Các anh lấy can đảm ở đâu ra để coi thường một trận bão cát như vậy hả?" Sắc mặt Trì Nguyệt còn tồi tệ hơn anh ta: "Dù những thí sinh này có ưu tú đến thế nào đi chăng nữa thì họ cũng chỉ là con gái. Phần lớn bọn họ, không, có lẽ tất cả bọn họ đều chưa từng gặp bão cát, không hề biết đến sức mạnh của nó... Các anh không thể làm việc chất lượng được sao? Tại sao phải trực tiếp đẩy bọn họ vào chỗ chết?"

Chỗ chết sao? Có phải dùng từ ngữ quá ác độc rồi không?

Trịnh Tây Nguyên mở miệng ra muốn nói điều gì đó, cuối cùng chỉ mím môi lại.

"Tôi biết cô Vương Tuyết Nha xảy ra chuyện khiến tâm trạng của cô không tốt, được rồi, tôi không tranh cãi với cô."

Tranh cãi sao? Trì Nguyệt cười lạnh.

"Anh có biết không? Trong hơn mười năm qua, đất nước chúng ta đã có hơn hai mươi nghìn ngôi làng bị cát lún vùi lấp! Vô số người chết trong các cơn bão. Đây là thiên tai, không phải đạo cụ để các anh mang ra loè thiên hạ! Mỗi lần xuất hiện thiên tai thế này chưa bao giờ đủ nhân viên cứu hộ... Các anh có biết mình đang lãng phí điều gì không? Là lực lượng cảnh sát, là sức người sao? Đó là tài nguyên công cộng, không, các anh đang gϊếŧ người!"
Lời nói của cô như từng nhát dao, từng nhát cạo xương, khiến Trịnh Tây Nguyên cảm thấy đầu đau đớn.

"Bà chủ Nguyệt..." Anh ta xoa đầu, không cãi lại nữa.

Một trận bão cát qua đi, bầu trời dần trở nên quang đãng.

Sau khi Trì Nguyệt trút hết tất cả cơn giận ra, cô nhìn ra ngoài cửa xe.

Bên ngoài là sa mạc cát vàng mênh mông bát ngát.

Tiểu Ô Nha, cậu đang ở đâu?