1.

Tôi cúi đầu sửa lại đề toán kinh điển parabol mà thầy vừa giảng lúc nãy, các bạn nữ sau lưng vẫn còn đang thì thầm to nhỏ: “Cậu nói xem Tạ Nhiên nay bị sao vậy? Đề trong sách bài tập lúc nãy cậu ấy biết làm thật đó, không phải trước giờ đều không chịu học hay sao?”

“Haizz, mình đoán là chỉ đang muốn thể hiện ra nét đặc biệt một xíu để thu hút sự chú ý của Thẩm Vân Thanh thôi.”

Tôi nghe thấy vậy chỉ cười nhạt một tiếng. Ai thèm quan tâm Thẩm Vân Thanh là ai đâu chứ, tôi đây chỉ muốn bước lê n đỉnh cao đời người thôi.

Lúc cầm quyển vở ghi chép tiết toán vừa nãy lên trong lòng tôi rối bời.

Một sinh viên đại học bình thường không có gì lạ như tôi đột nhiên lại có một ngày xuyên vào quyển thanh xuân vườn trường ngọt ngào mà trước đây mình từng khịt mũi xem thường [Vân Thâm Ý Trọng].

Nam chính Thẩm Vân Thanh và nữ chính Lâm Dữ Ý học cấp ba cùng nhau. Hai người đều là học bá nên từ tán thưởng đối phương sang tình sâu nghĩa nặng, cuối cùng tay trong tay cùng nhau bước vào 985(1), cái kết viên mãn.

Tất cả những việc đó đều không tránh khỏi hành động phá hoại của nữ phụ phản diện Tạ Nhiên. Tạ Nhiên này nhà cửa giàu có, còn có một người bạn nối khố bình thường cùng nhau ăn uống chơi bời.

Sau khi thích Thẩm Vân Thanh thì kế sách của người bạn kia không hợp để theo đuổi, cuối cùng cô ấy lại biến thành chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính.

Lúc đó tôi đọc còn muốn chửi. Nữ phụ tốt như vậy, bối cảnh ưu tú như vậy nhưng tại sao cứ phải tr.eo c.ổ trên mãi một cái thân cây chứ. Ai mà ngờ được sau này tôi lại biến thành cô ấy…

(1): Các trường thuộc “Dự án 985” càng là trường trọng điểm, có chất lượng dạy học cũng như cơ sở hạ tầng tốt tầm cỡ quốc tế ví dụ như Thanh Hoa, Bắc Kinh, Nam Kinh,…

2.

Sau khi trở thành Tạ Nhiên, lúc tỉnh dậy tôi âm thầm gỡ hết những bím tóc nhỏ đầy trên đầu ra, tóc rối bù đến mức không dám nhìn thẳng. Tôi lục trong tủ tìm bộ đồng phục của trường ra mặc lên. Nhờ phúc của Tạ Nhiên mà đến cấp ba tôi còn có thể ở nhà.

Không thèm đoái hoài đến những ánh mắt kinh ngạc của quản gia và người làm trong nhà, tôi chỉ thuận tay cầm lấy cái bánh bao trên bàn ăn rồi xông ra ngoài. Ngày đầu tiên để trở thành học bá thì không thể đi trễ được.

Tiết đầu tiên là tiết số học, thầy dạy Toán này có lẽ là người thầy mê hỏi nhất trong thiên hạ. Vừa giảng xong công thức parabol đã vội kêu vài bạn lên bảng làm vài câu hỏi nhỏ.

Tôi, Tạ Nhiên trẻ trung học dở vốn đang muốn tạm biệt quá khứ để nghênh đón một cuộc đời mới liền giơ tay cao lên, dưới những ánh mắt ngạc nhiên của thầy và bạn bè mà tự tin bước đến trước bảng đen tiêu tiêu sái sái viết ra đáp án.

Cuối cùng cũng có một cái mở đầu tuyệt diệu.

Ngoài cửa phòng học Toán, Giang Bắc, người đã từng là đàn em của Tạ Nhiên hay còn có tên thân mật là Nhị Cẩu đang thâm tình liên mồm gọi chị Nhiên.

Tôi chạy qua, hung dữ hỏi: “Làm cái trò gì đấy? Làm phiền đến chị đây học tập vậy cậu đền có nổi không?”

Nhị Cẩu bị tin tức tôi học tập làm cho há hốc mồm, mở to mắt hỏi tôi: “Chị Nhiên, không phải chị kêu em báo hết các tin tức về Thẩm Vân Thanh cho chị sao?”

À, cái người yêu vào là ngu người Tạ Nhiên này.

Tôi cau mày, tình cảm vỗ vỗ hai cái lên vai Nhị Cẩu rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Nhị Cẩu này, nghe lời đi, sau này những chuyện kiểu này thì không cần nói cho chị đây nữa đâu. Mục tiêu của Tạ Nhiên bây giờ là sao trời biển rộng, ok? Trưa nay lúc ăn cơm thì gọi hết mấy anh em ra, chị đây muốn mở cuộc họp.”

Nhị Cẩu mang theo một mặt nghi ngờ rời đi.

3.

Thời gian nghỉ ngơi rất ngắn, trong lúc mọi người còn đang thì thầm to nhỏ thì tôi đã học xong hết bài của buổi sáng.

Đến trưa thì có khoảng 7, 8 người đợi tôi đi ăn cơm, lấy dáng vẻ uy nghiêm của chị Nhiên lúc trước ra thì tôi liền hào phóng dắt bọn họ ra một quán ăn ngoài trường. Hình như đột nhiên thay đổi nhiều như vậy có chút không khoa học nên tôi quyết định sẽ uyển chuyển truyền đạt lại ý tưởng của mình cho họ.

Ăn cơm xong, tôi uống một ngụm trà cẩu kỷ (đừng hỏi, hỏi thì là dưỡng sinh thôi chứ không liên quan gì đến tóc tai đâu) rồi dùng ngữ điệu của Tạ Nhiên hỏi: “Ngồi ở đây đều là người của mình nên tôi sẽ nói thẳng luôn. Tôi đây không thích Thẩm Vân Thanh, sau này mọi người không cần báo cáo tin tức của cậu ta cho tôi nữa đâu.”

Bọn họ nghi ngờ nhìn nhau không biết làm sao mới đúng.

Trong mắt người khác thì họ là phần tử bất hảo gây ra những chuyện bất ổn cho trường học nhưng trong mắt tôi thì họ cũng chỉ là những thanh niên trẻ tuổi dám vượt qua định kiến thôi.

Nếu như có thể thì tôi có lẽ cũng đủ năng lực để dẫn họ theo con đường của một người bình thường…

Ngừng một lát tôi mới nói tiếp: “Chị Nhiên bây giờ chỉ muốn yên ổn học tập thôi, học để cho các đám học bá kia đừng có hở ra chút liền xem thường chúng ta. Vậy nên các cậu cũng phải cùng với tôi học tập!”

Bỏ qua những lời phàn nàn dưới kia, tôi phất phất tay áo rồi dắt theo đứa em Nhị Cẩu trung thành của mình rời đi.

4.

Tạm biệt mỗi ngày “đánh đánh gi.ết gi.ết”, bây giờ Tạ Nhiên đã là một học sinh lớp 10 của khoa tự nhiên bình thường. Ba mẹ của Tạ Nhiên rất ngạc nhiên với sự thay đổi nghiêng trời này của con gái mình, không chỉ ủng hộ mà còn đóng gói rất nhiều quà đắt giá cho.

Ngày thứ 5 biến thành Tạ Nhiên, lúc tôi đang học thể dục thì đụng phải Thẩm Vân Thanh và Lâm Dữ Ý đang đi học thể dục cùng nhau.

Không hổ là nam nữ chính trong truyện thanh xuân vườn trường, hai người lớn lên trông rất xuất sắc. Thẩm Vân Thanh là kiểu thâm trầm còn Lâm Dữ Ý là kiểu rạng rỡ nhưng yếu đuối.

Haizz, nữ chính rạng rỡ như vậy không phải là để thay đổi nam chính sao, yếu đuối không phải để nam chính đau lòng hay sao? Nhìn lại cái mặt tươi như hoa này của Tạ Nhiên đi, y như vừa trộm được vài bao tiền vậy.

Thầy thể dục một lần dạy cả hai lớp nên tiện tay phân nhóm rồi để mọi người tự do hoạt động, tự tìm dụng cụ. Mắt tôi tinh lắm, vừa nhìn thấy Thẩm Vân Thanh và Lâm Dữ Ý chọn chạy chậm thì tôi đương nhiên quay sang đi đánh cầu lông.

Ngày hôm đó gió thổi có chút nghệ. Tôi và Nhị Cẩu đánh cầu lông mà cứ nhìn như cầu lông đang đánh chúng tôi vậy. Ngay lúc tôi đang cố hết sức phát cầu thì gió nổi lên, cuốn trái cầu ra khỏi tầm mắt của tôi lẫn Nhị Cẩu. Gió tiếp sức cho nó bay, mây chạm nhẹ vào nó sao mà cuối cùng rơi đúng vào đầu Lâm Dữ ý đang chạy bộ.

Tôi…

5.

Khoảnh khắc đó trong lòng tôi ngũ vị tạp trần, đây là cái vận may rách gì đây. Tôi ráng nhịn sự ngại ngùng lại cùng với Nhị Cẩu bước tới trước mặt nữ chính, nhìn thấy vệt đỏ trên đầu Lâm Dữ Ý cùng với những giọt nước mắt đong đầy trong đôi mắt to tròn kia…

Trời ơi, tôi đau lòng là bị cái gì vậy…

Chưa kịp mở miệng nói xin lỗi thì giọng trầm thấp của Thẩm Vân Thanh đã truyền tới, nghe rõ ràng là rất không vui: “Tạ Nhiên, cậu cố ý đúng không?”

Tôi cái gì chứ, có phải cậu ta còn đang cho rằng tôi muốn tiếp cận cậu ta đúng không? Thôi, là mình sai mà, cũng là do những việc làm trước kia của Tạ Nhiên quá ngu ngốc nên làm cho người ta có ấn tượng không tốt.

Nghĩ đến đây thì tôi nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi mà xin lỗi mà. Không ngờ gió hôm nay lớn như vậy, thật sự rất xin lỗi.”

Ngập ngừng một lát tôi lại bổ sung: “Bạn Thẩm Vân Thanh, những việc là trước kia của tôi đã mang đến phiền phức cho cậu, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”

Thẩm Vân Thanh còn chưa trả lời thì Lâm Dữ Ý đã cúi đầu, vươn tay ra kéo nhẹ góc áo Thẩm Vân Thanh: “Bỏ đi bỏ đi, cậu đừng tức giận mà. Tạ Nhiên không phải cố ý đâu, mình cũng không đau lắm nên không sao đâu mà, đừng vì mình mà tức giận với bạn học.”

Ừm, cái giọng điệu này, cái động tác này, hình như tôi gặp phải nữ chính có nết trà xanh rồi đúng không?

23 năm nay tôi còn chưa gặp qua kiểu con gái như vậy nên thật sự rất thiếu kinh nghiệm. Tại sao chỉ có mình tôi xuyên qua chứ, tôi muốn mang theo hội chị em qua đây xem chung!

Nhị Cẩu ra mặt: “Hôm nay là chúng tôi không đúng, chúng tôi có thể đi cùng bạn học Lâm đến phòng y tế xem sao, tất cả trách nhiệm chúng tôi đều sẽ nhận.”

“Đúng đúng đúng.”

“Không sao đâu mà, mọi người đều là bạn học với nhau. Mình và Thẩm Vân Thanh từ nhỏ đã là hàng xóm rồi, tính cách của cậu ấy là như vậy đó. Chỉ là không thích nói chuyện thôi, các cậu đừng đế ý đến.” Lâm Dữ Ý ngại ngùng cười cười, hình như còn có ý khoe mẽ?

“Dữ Ý, đi thôi.” Thẩm Vân Thanh kéo Lâm Dữ Ý xoay người bước đi, Lâm Dữ Ý còn quay đầu lại mỉm cười với tôi.

Nhị Cẩu có suy nghĩ gì đều nói với tôi: “Chị Nhiên, chị theo đuổi không được Thẩm Vân Thanh là có lý do đó.”

Tạ Nhiên lần đầu đấu với Lâm Dữ Ý, toàn bại.

6.

Ngày tháng bình yên trôi qua, mấy đứa đàn em trước kia làm chuyện hung ác của tôi cũng đã chịu chấp hành theo quy định của nhà trường dưới sự lãnh đạo tài ba của tôi. Nhị Cẩu rất nổi bật trong nhóm đàn em và trở thành bạn tốt với tôi. Cậu ta không chỉ đẹp trai mà tính cách còn có nội hàm, rất hợp làm bạn với tôi.

Rất nhanh tôi liền đến tháng thi cử đầu tiên sau khi xuyên. Tôi quyết định đợt này phải xuất hiện trên bảng danh dự để không phụ công mỗi ngày đọc sách đến tận 10 giờ.

Nhìn thấy bảng xếp hạng được treo lên, aiyo, hạng hai mươi này, không hổ là Tạ Nhiên với thành tích 764/800. Nhìn lại lần nữa, aiyo, Thẩm Vân Thanh và Lâm Dữ Ý cùng nhau tuột khỏi vị trí đầu khối, chậc chậc chậc….

Đợt chút, phía trước Thẩm Vân Thanh là ai đây? Lý Tễ, xếp thứ nhất toàn khối. Cái tên này sao tôi không có chút ấn tượng nào hết thế?

Nhị Cẩu vội vàng nói: “Em biết nè, Lý Tễ là hạng nhất khối mình đó, học lớp 1. Người rất khiêm tốn, bình thường chỉ lên lớp học rồi ra về thôi nên chị Nhiên chưa gặp qua cũng là dễ hiểu.”

Cũng đúng, dù gì thì thời gian của tôi và Lý Tễ cũng ngược lại với nhau mà.

Buổi sáng Ngữ văn, buổi chiều Toán học, ngày hôm sau thì có thi tổng hợp và tiếng Anh. Tôi luôn ở trong phòng thi đến cuối cùng, giáo viên cũng không cần giữ nhiều tại vì các bạn khác phần lớn đều ngủ li bì.

Chỉ có tôi còn đang rất tận tâm, nghiêm nghiêm túc túc giải từng câu hỏi. Kì lạ là nét chữ của tôi cũng không khác của Tạ Nhiên quá nhiều nên cũng không sợ bị lộ.

Nhân tiện cũng nói một chút, vì biểu hiện quá xuất sắc của tôi ở trong phòng thi mà thầy giám thị càng quan tâm tôi hơn, hận không thể xách ghế đến ngồi lì ở chỗ tôi không đi.

Thi xong thì tôi trực tiếp đi về nhà, dù gì thì Tạ Nhiên ngoài một đám đàn em ra cũng chẳng có người bạn nào giới tính nữ cả. Haizz, cả một thất bại.

Bởi vì quá chán nên tôi quyết định sẽ đạp xe đi đường tắt. Một con đường tắt là một mối nhân duyên khác bắt đầu mà. Nhưng mà, duyên phận thật sự rất kì diệu…

7.

Đó là một con hẻm rất dài, cũng không có ai chỉ có những mảnh đá phiến rong rêu bám đầy do ẩm ướt lâu ngày. Tôi chậm rãi đạp xe suốt cả đoạn, mơ hồ nghe thấy có tiếng sụt sịt.

Cân nhắc kĩ càng về một thân tài nghệ của Tạ Nhiên và sức mạnh của tôi, ừm, không sợ.

Dừng xe lại, tôi nhìn thấy một đứa bé đang ngồi xổm ở góc tường nhỏ giọng nức nở, tôi thả lỏng bước đến hỏi chuyện: “Bạn nhỏ, sao em lại khóc? Bị ba đánh cho một trận hả?”

“Không, không có…hức…tiền của em…, bị người xấu giành…giành mất rồi…oaaaa…” Đứa bé ngẩng đầu lên, trên mặt có một dấu bàn tay.

Vãi, vậy mà cũng có người đi cướp tiền của con nít, có còn mặt mũi gì không vậy.

“Đừng khóc nữa, em bị cướp bao nhiêu chị cho lại nhé.”

Tôi moi khoảng vài trăm tệ trong túi ra.

“Tiền đó khoảng vài chục thôi, là…là tiền anh trai đi làm việc mới kiếm được…, anh trai cực khổ quá rồi.” Đứa bé vừa nói vừa nấc cụt, nói chuyện vấp vấp rất đáng yêu.

Haizz, nhìn cái quần tây đã giặt đến mức bay màu của đứa trẻ thì tôi nghĩ hoàn cảnh trong nhà của nó có lẽ không tốt thật. Tôi ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy lau mặt cho nó rồi nói: “Em đừng khóc nữa, chị có chút tiền hay là em cầm trước đi nhé. Em cần chị đưa em về nhà không?”

Đứa bé đứng lên lắc lắc đầu: “Cảm ơn chị nhưng mà anh em không cho nhận đồ của người lạ. Nhà em chỉ ở ngay trong xóm đằng kia thôi, không cần phiền chị đâu.”

Đang nói thì có tiếng cười đùa truyền đến, đứa bé đẩy tôi ra ngoài: “Chị đi nhanh đi, đó là những người đã cướp tiền của em đó.”

Nghe có vẻ không nhiều người lắm, tôi đỡ đứa bé đứng lên, đặt nó lên bậc thang cao rồi báo cảnh sát.

Quá trình sau đó không cần nghĩ cũng biết, đó chỉ là hai tên nhóc con nhát cấy. Nghĩ đánh được đứa bé thì cũng sẽ đánh được tôi nhưng tôi vừa đánh ngã một tên thì chú cảnh sát đã đến bắt người đi. Tôi cũng dắt theo đứa bé đi cùng để làm hồ sơ.

Việc này cũng đơn giản rõ ràng, lấy lại được tiền của đứa bé thì chúng tôi liền đi ra ngoài. Chú cảnh sát gọi cho anh trai Lý Tầm (chính là đứa bé đó) đến đón rồi nên tôi cũng quay về lấy xe đạp của mình.

Rất nhanh thì anh trai của Lý Tầm đã đến. Theo tôi thấy thì vẫn còn là một thiếu niên, ăn mặc rất đơn giản, mày kiếm mắt sáng rất đẹp trai nhưng vừa nhìn thấy tôi liền cau mày. Tôi cũng không biết vì sao, sao nào, chị đây chọc gì đến chú rồi à?

Lý Tầm đi qua kể lại chuyện vừa rồi, Lý Tễ xoa xoa đầu nó rồi gật đầu cảm ơn tôi: “Xin chào, tôi là Lý Tễ anh của Lý Tầm, chuyện vừa rồi cảm ơn cậu.”

Tôi gãi gãi tóc: “Không có gì đâu, chỉ là tiện tay thôi.”

Đợi chút, cậu ấy là ai chứ? Lý Tễ, người nhất khối của chúng tôi?

Nghĩ đến đây thì tôi lại nhịn không được nhìn cậu ấy thêm một cái. Quả nhiên là vừa đẹp trai vừa lịch sự, không hổ là người đứng đầu!

Tôi cười hihi hai tiếng: “Xin chào, tôi là Tạ Nhiên học sinh của Nhất Trung. Cậu cũng vậy đúng không?”

Lý Tễ gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay cảm ơn cậu. Trời cũng không còn sớm nữa hay tôi đưa cậu về nhà nhé?”

Không không không, không thể giao lưu quá nhiều với học bá được nếu không khuyết điểm của tôi sẽ bị bại lộ. Tôi phẩy phẩy tay: “Không sao đâu, hai người cứ về trước đi, sẽ có người trong nhà đến đón tôi.”

“Vậy bạn học Tạ nhớ chú ý an toàn, chúng tôi về trước đây.”

Lý Tầm vẫy vẫy tay: “Tạm biệt chị.”

“Tạm biệt.” Nhìn hai anh em họ rời đi, tôi gọi cuộc điện thoại kêu má Ngô tìm người qua đón tôi, thuận tiện cũng mang xe đạp về luôn.

Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi nằm trên giường học thuộc 3500 từ sắp kiểm tra thì nghĩ đến việc làm sao để thành bạn tốt với Lý Tễ. Nếu tôi và học bá thành bạn thân thì liệu tôi có thể chép bài của cậu ấy không nhỉ…

8.

Tôi phải nói rằng giáo viên cấp ba thật sự rất năng suất. Thứ hai, thứ ba vừa kiểm tra thì thứ tư đã có kết quả. Tôi vui vẻ ngồi tại chỗ chờ thầy công bố thành tích. Dù gì thì tôi cũng đã học sáng 8 tối 10 cả một tháng nên cũng phải có tiến bộ chút ít chứ.

Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng, tay cầm theo bảng thống kê thành tích cất giọng: “Lần này thành tích lớp chúng ta không tệ.”

Khen tôi, khen tôi, khen tôi…

“Đầu tiên nói về tổng thể một chút, điểm trung bình của lớp chúng ta xếp thứ ba trong ban tự nhiên, vẫn ổn. Dương Lạc tăng 5 hạng trong học kì này, xếp thứ 5; Ngô Ngô tăng 3 hạng, xếp thứ 10; Từ Ninh Hạ bị tuột 10 hạng, em nhớ chú ý nhé, xếp thứ 20. Còn có một người, Tạ Nhiên.”

Thầy chủ nhiệm quay sang nhìn tôi một cái, tôi ngồi thẳng lưng lên.

“Tạ Nhiên lần này tổng điểm là 520, xếp thứ 16 trong lớp chúng ta, thứ 326 toàn khối, có tiến bộ rất lớn nhé.”

“Xía, Tạ Nhiên chép của ai vậy?”

“Không biết nữa, phòng thi số 20 đều cỡ cậu ta thôi!”

“Vậy là chép phao rồi, không biết làm thì thôi đi còn chép.”

Ở phía dưới xì xào nhưng tôi vẫn không quan tâm. Cả ngày cứ đi nghe người khác mệt không chứ, sao cứ phải để người khác ảnh hưởng đến mình.

“Sau đây chúng ta sẽ nói đến bài kiểm tra Ngữ văn. Tạ Nhiên, hết tiết này em đến văn phòng thầy một lát.”

Cả một tiết tôi chỉ ghi được thêm 2 điểm cần chú ý, vừa hết giờ đã cùng với thầy chủ nhiệm đến văn phòng.

“Tạ Nhiên, lần này kiểm tra là em tự làm đúng không?”

“Dạ, lúc đó giám thị cứ vòng quanh em, em không có gian lận đâu.”

“Thầy luôn cảm thấy em không phải một đứa nhỏ hư hỏng, bây giờ có thể học tập cũng là chuyện tốt. Cứ tiếp tục giữ vững, có chỗ nào không biết thì em có thể đến tìm thầy.”

“Dạ dạ, em cảm ơn thầy.”

Chưa đợi tôi về đến phòng học thì một nhóm người đã chặn đường của tôi.

“Ái chà, đây hông phải là người tiến bộ hơn 500 điểm Tạ Nhiên hay sao?” Bạn nữ cột tóc hai chùm bắt đầu trào phúng tôi.

“Đúng rồi ha, cũng không biết là chép của ai nữa. Nhìn Lâm Dữ Y người ta và Thẩm Vân Thanh đều là top đầu của khối nên gấp gáp rồi.” Cái tình tiết này ai nghĩ ra vậy hả? Quá ngu ngốc…

Lâm Dữ Ý chạy đến níu bạn nữ cột tóc hai chùm lại: “A Vũ, cậu đừng nói như vậy mà. Tạ Nhiên tiến bộ nhiều như vậy thể hiện người ta đã cố gắng rồi.”

Cô ta quay sang cười cười với tôi: “Tạ Nhiên, chúc mừng cậu nhé. Không biết cậu có bí quyết gì có thể chia sẻ với mình xíu không?”

“Dữ Ý, cậu lương thiện quá rồi đó. Cậu ta thì có bí quyết gì chứ, cứ chép thôi.”

Đây là loại lời gì vậy, top 3 của khối đi hỏi tôi bí quyết học tập? Này là đang chế nhạo tôi đạo văn đúng không?

“Đầu tiên, tôi thi được hạng gì cũng không liên quan gì đến các cậu. Thứ hai, thầy còn chưa xác nhận tôi có gian lận hay không thì cậu ở đây bịa đặt cái gì? Thứ ba, tôi động chạm cậu chỗ nào rồi mà cậu ở đây cứ chọc tức tôi?”

Một tháng này tôi thay đổi từ hình tượng cô gái bạo tàn thành girl cầu tiến nên có nhiều người hất mũi lên mặt rồi. Nói xong những lời chính nghĩa thì tôi quay đầu tiếp tục đi.

Xoay người lại liền nhìn thấy Lý Tễ và Thẩm Vân Thanh đang cầm bài kiểm tra đứng cách đây không xa, những lời tôi nói có lẽ cũng đã nghe được rồi. Thẩm Vân Thanh khinh thường nhìn tôi, còn Lý Tễ vẫn bất động thanh sắc.

Tôi không nhịn được nghi ngờ biểu hiện lúc nãy quá tồi. Thẩm Vân Thanh đang nghĩ gì trong lòng tôi cũng lười đoán, nhưng mà Lý Tễ thì không được có ấn tượng xấu với tôi đâu, tôi còn đang cầu mong được đại thần tương trợ đây này.

Nghĩ đến đây thì tôi nhếch nhếch khoé miệng, lộ ra nụ cười gượng gạo.

Lâm Dữ Ý chạy đến đứng bên cạnh Thẩm Vân Thanh rồi hỏi tôi: “Tạ Nhiên, mình và Thẩm Vân Thanh cuối tuần này đến thư viện nè, cậu có muốn đi chung không? Đúng rồi, Lý Tễ, cậu cũng đi cùng luôn đi, vừa hay chúng ta cùng nhau thảo luận cuộc thi tiếng Anh tháng sau.”

Hứ, tôi mà đi thì thành trò cười cho mấy người à.

“Vậy là tốt nhất rồi, tôi cũng muốn cùng các cậu học tập.” Tôi cười nhẹ.

Lý Tễ im lặng một lúc, sau đó mới gật đầu biểu thị đồng ý.

? Anh Tễ, anh mà đi thì em còn diễn kiểu gì…

9.

Cuối tuần đến rất nhanh, tôi và Nhị Cẩu vẫn nghĩ mãi không ra làm sao để vừa duy trì sự ưu nhã trước mặt Lý Tễ vừa đỡ chiêu của nam nữ chính. Đáng nói thì đây chính là cuối tuần cuối cùng tôi không có tiết nên tôi đã xin bố mẹ Tạ mời gia sư cho mình.

Thật tốt, nguyện vọng bao nhiêu năm nay của tôi – lên lớp tại nhà, đã sắp thành hiện thực rồi.

Tạ Nhiên vốn dĩ đã trông rất sáng sủa nên tôi chỉ cần ăn mặc đơn giản quần jean và áo len thôi. Vừa đến cửa thư viện đã nhìn thấy ba người kia tới sớm.

Lâm Dữ Ý mặc một cái váy hoạ tiết hoa trông rất ưu nhã, bồng bềnh trông rất giống tiên nữ; Thẩm Vân Thanh mặc áo khoác dài, trông rất xứng đôi với Lâm Dữ Ý; Còn anh Tễ mà tôi ngưỡng mộ thì mặc bộ đồng phục rất gọn gàng sạch sẽ, haizz, anh Tễ mặc gì cũng đẹp hết vậy ta.

Lâm Dữ Ý nhiệt tình đến kéo tay tôi (tôi vẫn luôn không hiểu, lúc trước Tạ Nhiên theo đuổi Thẩm Vân Thanh vậy không phải là tình địch của Lâm Dữ Ý sao? Vậy mà cô ta còn thân thiết với tôi như vậy chi? Bây giờ thì hiểu rồi, chắc là thông qua sự thân thiết này để làm rõ hơn sự khác việt giữa tôi và cô ta), cười nói: “Mọi người đều đã đến rồi thì chúng ta vào thôi.”

Tôi, girl cười giả tạo, không có gì phải sợ cả.

Đến lúc chọn chỗ ngồi thì tôi rất ngại. Thẩm Vân Thanh và Lâm Dữ Ý ngồi cùng nhau, bàn thì 4 người nên tôi chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Lý Tễ thôi, liệu anh Tễ có bằng lòng không nhỉ?

Tôi vẫn còn đang suy đoán trong lòng thì Lý Tễ đã thản nhiên ngồi xuống, cầm đề môn Toán ra rồi bắt đầu cúi đầu giải.

Vậy thì tôi không khách sáo nữa, nhanh nhẹn ngồi xuống, lục tìm ra cuốn vở ghi chép rồi chuẩn bị ghi đề mục. Thỉnh thoảng ngẩng đầu thì thấy các kiểu tán tỉnh của Thẩm Vân Thanh và Lâm Dữ Ý phía đối diện.

Thực sự là tôi rất không muốn nhìn mấy cảnh cay mắt này của nam nữ chính đâu nên quay đầu sang nhìn Lý Tễ.

Bên ngoài khung cửa sổ là lá thu đỏ như lửa đang rơi nhẹ dưới ánh nắng nhàn nhạt. Thiếu niên mi mục như hoạ, dịu dàng như vô thực. Sau khi đã được Nhị Cẩu bổ sung thêm rất nhiều chuyện của anh Tễ thì bây giờ sự sùng bái của tôi dành cho cậu ấy chỉ có tăng chứ không giảm.

Lý Tễ từ lúc vào lớp 10 đã ngồi vững ở hạng nhất. Cậu ấy khiêm tốn đến mức dường như không tồn tại vậy, trước nay đều không tham gia các hoạt động, reng chuông lên lớp reng chuông ra về. Trong nhà của Lý Tễ hình như có chút vấn đề nhưng chẳng ai biết rõ cả, chỉ biết là hoàn cảnh khó khăn.

Thật ra là từ ngày tôi ngẫu nhiên gặp phải chuyện của Lý Tầm thì tôi cũng đã đoán được tình huống trong nhà cậu ấy rồi. Một đứa trẻ 5, 6 tuổi cầm theo vài chục đồng anh trai đi làm kiếm được như bảo vật, haizz, làm khó anh Tễ rồi.

Đảo mắt tôi lại nghĩ, anh Tễ vừa giúp đỡ gia đình, vừa chăm chỉ học tập như vậy thì không phải vừa đúng là tấm gương của tôi sao? Tôi quyết định tối nay sẽ học thuộc thêm 50 từ đơn nữa.

Lúc giải mãi không ra thì tôi lại đột nhiên chú ý đến bình nước đôi của Thẩm Vân Thanh và Lâm Dữ Ý. Cái này thì tôi nhớ, lúc quán cà phê Ngôi Sao nổi tiếng đưa ra mẫu bình kỷ niệm này còn rất khó để giành mua. Nhìn thấy hai cái bình đều là màu lam, tôi nghĩ có lẽ là do họ không giành được mẫu màu hồng.

Đây chính là ưu thế của tôi rồi. Nếu Lâm Dữ Ý đã muốn đối đầu với tôi thì tôi cũng nên đáp trả lại cô ta thôi.

Vậy nên tôi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho trợ lý của ba Tạ: [Chú Vương, chú lấy giúp cháu một cái ly kỷ niệm của quán cà phê Ngôi Sao đi chú, màu hồng nha chú.]

10.

Lúc ăn cơm trưa thì ba người họ cùng nhau thảo luận về cuộc thi tiếng Anh. Đây vốn là những chuyện Tạ Nhiên chắc chắn nghe không hiểu nhưng tôi lại hiểu. Việc này rất có lợi cho việc tuyển sinh nhưng huy chương Vàng vẫn không bằng của cuộc thi Olympic.

Thẩm Vân Thanh mở miệng nói trước: “Tuần sau có cuộc thi tiếng Anh rồi, tự nguyện đăng ký. Lý Tễ, cậu có đi không?”

Lâm Dữ Ý gật đầu: “Chúng ta có thể cùng nhau tham gia để đến lúc tổng kết còn bàn bạc tiếp.”

Hey, mấy người đang bàn chuyện cuộc thi tiếng Anh của học bá thì lôi tôi theo làm gì?

Lý Tễ đặt bút xuống: “Tôi không tham gia đâu. Olympic tiếng Anh sắp diễn ra ở Bình Thành rồi, tôi không có thời gian.”

Không đợi bọn Thẩm Vân Thanh nói tiếp thì Lý Tễ đã dọn dẹp tập sách rồi đứng lên: “Chiều nay tôi còn có việc nên về trước đây, tạm biệt.”

Anh Tễ xoay người rời đi, tôi cũng không muốn ở đây nữa nên cũng rút lui: “Cáo từ nhé.” Tôi mới không thèm ở đây nhìn sắc mặt của Thẩm Vân Thanh và Lâm Dữ Ý đâu, dù gì họ cũng nhìn tôi không thuận mắt.

Đến tận bậc thang của thư viện tôi mới đuổi kịp Lý Tễ, tôi gãi gãi đầu: “Anh Tễ, cậu đi đâu vậy, có cần mình đưa cậu một đoạn không?”

“Anh Tễ?” Lý Tễ nghi ngờ hỏi.

…Không cẩn thận gọi theo kính ngữ rồi.

“Bọn Giang Bắc đều nói thành tích của cậu rất tốt, người cũng tốt nên chúng tôi đều gọi là anh Tễ, hihihihi.” Nhị Cẩu vào thời điểm then chốt đã đứng ra đỡ đạn.

“Không cần đâu, cách đây cũng gần nên tôi đi bộ qua đó là được rồi.”

“Được rồi, vậy anh Tễ đi thong thả nhé.” Nhìn theo bóng dáng anh Tễ rời đi tôi mới ngồi lên con xe điện rồi chạy về nhà.

11.

Wow, chú Vương quả nhiên làm việc rất tốc độ, chỉ trong vòng 1 ngày đã mang cái bình màu hồng đến cho tôi rồi. Tôi vui vui vẻ vẻ pha trà cẩu kỷ mang đến lớp bởi vì: Trong khi tôi vẫn còn đang học đại học thì điều tôi lo lắng nhất đã không phải là trượt môn mà là tóc!

Tóc của Tạ Nhiên rất dày nên tôi phải bảo vệ thật tốt, đặc biệt chú trọng việc đội mũ.

Tiết thể dục hôm nay có tận 4 lớp cùng nhau học, trừ lớp tôi và lớp Thẩm Vân Thanh thì còn có lớp của Lý Tễ và một lớp khác. Tiết thể dục này bình thường rất mệt, nghỉ giữa giờ mọi người sẽ đi siêu thị để mua nước. Còn tôi thì đương nhiên có mang theo bình nước của mình rồi.

Nhắm chuẩn mục tiêu, nhanh nhẹn để bình nước vào bên cạnh bình của Thẩm Vân Thanh. Lúc mọi người đang ngồi nghỉ ngơi hóng mát dưới tán cây thì tôi nhất định phải chờ Thẩm Vân Thanh cầm bình nước lên để giả vờ cầm lên uống theo.

“Ê mọi người ơi, bình nước của Tạ Nhiên và Thẩm Vân Thanh là bình nước đôi nè!” Quả nhiên đã có bạn nữ chú ý quan sát phát hiện ra cảnh tôi cố ý dàn dựng. Cô gái, em đã chú ý đúng chỗ tinh hoa rồi đó!

“Thật này, cái bình này mình biết, rất khó giành đó.” Ngay lập tức liền có mấy bạn nữ sôi nổi thảo luận.

Đám con trai thì trực tiếp hú lên: “Wowwww!”

Tôi giả vờ ngại ngùng cúi đầu xuống: “Các cậu đừng nói bậy nữa, đây chỉ là trùng hợp thôi, đừng nói nữa mà.”

Trong tình huống này thì càng giải thích càng phản tác dụng. Cả nam lẫn nữ đều không tin, tiếp tục hò hét đòi gặm thêm đường. Thẩm Vân Thanh ngay từ đầu đã khinh thường không thèm nói gì, tôi liếc mắt sang thì nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Lâm Dữ Y.

Ahahahaha, tôi nhịn không được mà cười khùng một trận trong lòng. Cả ngày đều lấy tôi ra làm trò cười, bây giờ thì ăn quả báo rồi chứ gì.

Nhị Cẩu vừa đi mua nước quay lại còn đang mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra: “Chị Nhiên, sao vậy? Sao mặt chị đỏ vậy?”

Không không không, cái này là đơn thuần bị nắng cháy thôi chứ không phải ngại đâu.

Cuối tiết thể dục thì mọi người đã ngừng hò reo, còn tôi thì vui vẻ vì phản công được một trận với Lâm Dữ Y.

(Còn tiếp)