Chuyện phải tự giải phẫu bạn trai mình này quả thực rất căng thẳng. Bệnh kiều đã khẩn trương đến độ xé rách cả trăm chiếc khẩu trang y tế trong phòng phẫu thuật.

Số 886 ngược lại cũng không có phản ứng gì lớn.

Nó đem các dữ liệu được phân tích trong cơ thể gấp thành một nghìn con hạc siêu lớn khổng lồ, còn cảm thấy rất kiêu ngạo về tác phẩm kiệt xuất của mình.

Bệnh kiều không thể nghe được tin tức từ các vị diện khác, chỉ có 886 biết cục an ninh chuẩn bị rút ra số liệu nó rót vào đây, muốn buộc nó phải trở về.

Nếu như lỗ hổng đã được sửa lại, thì một cá thể độc lập ngoại lai như nó liền không nên ở lại nơi đây.

Nhận được huy hiệu khen thưởng, nó cũng rất vui vẻ đó. Dù trong cục an ninh nhiều người máy như vậy, nhưng số người được tuyên dương lại không nhiều. Suy cho cùng, ý nghĩa của việc chế tạo ra chúng nó chính là để công tác, cố gắng cùng cần cù đều thuộc bổn phận nên làm.

Chính là, cho dù lấy được huy hiệu xinh đẹp…

Cái huy hiệu nhỏ màu vàng kia cũng sẽ bị tiêu hủy cùng nó.

886 nhìn người đàn ông mặc áo blouse trắng cách đó không xa đang nghiêm túc thảo luận công tác cùng đám chuyên gia, nó lại cúi đầu nhìn chim hạc trong tay.

Làm sao nó có thể chứng minh được nhỉ?

Làm thế nào để chứng minh rằng dòng điện bất thường trong chip nó không phải là do trục trặc, mà là…

Chính mình đang động lòng?

Bệnh kiều vội vàng chạy tới sờ mặt nó, sờ lên mí mắt đang ầng ậng nước mắt kia, hỏi nó: “Sao em lại khóc? Đừng sợ, anh đã học đi học lại nhiều lần rồi, sẽ không làm hỏng em đâu.”

886 nói: “Em không sợ.”

Nó nhìn bệnh kiều, trong ánh mắt như cất giấu biển cả bao la vô ngần mà bọn họ đã cùng nhau nhìn thấy, có bọt biển trên những làn sóng lăn tăn phản chiếu ánh nắng chói chang, lấp lánh, lấp lánh…

Đó là nước mắt của nó.

“Nếu như…” 886 nhỏ giọng nói, “Nếu như không thành công, anh nhớ phải giữ lại con mắt của em nhé. Không cần ngâm nó trong Formalin* đâu, linh kiện người máy không có dễ hư như vậy.”

(Formalin/H2CO: thường dùng để ướp xác, bảo quản một số mẫu sinh vật không bị vi khuẩn xâm nhập)

Bệnh kiều niết quai hàm nó, hung dữ nói: “Tại sao em lại không tin vào trình độ của anh vậy hả?!”

886 nói: “Hưm…”

Bệnh kiều nhìn chằm chằm nó, nói: “Ai muốn tiêu hủy em chứ, anh muốn thăng cấp, bảo dưỡng để em trở thành người máy ưu tú nhất.”

886 nói: “Ưu tú như hiện tại là được rồi, quá ưu tú em sẽ trở nên đắc ý, vênh váo.”

■□■□■□■□■□■□■□■□■□■□■

Anh nhẹ nhàng cẩn thận mà cắt mở lồng ngực của người máy, nhìn thấy những mạch điện phức tạp bên trong, còn có một số bản mạch hơi rỉ sét, cùng với một con chip tinh vi được khảm vào lồng ngực như một trái tim mô phỏng…

Thời gian dường như đã trở nên dài dẳng một cách lạ thường.

Anh cực lực khắc chế dục vọng muốn hôn lên con chip kia, anh nhìn chằm chằm nó, như đang tự hỏi làm như thế nào mà nó đã tính toán ra những cảm xúc gần như con người kia.

Anh biết 886 là máy móc, nhưng nếu anh thích nó thì đó chính là thích, chẳng lẽ anh còn có thể trả hàng sao?

Trên thực tế, 886 hầu như không có cảm giác đau đớn nào, dưới tình huống bị mổ bụng như vậy, nó vẫn tỉnh táo như cũ. Nó mở mắt ra, ngơ ngác nhìn về phía bệnh kiều.

Trên con chip, một trái tim nho nhỏ sáng lên.

886 lắp ba lắp bắp thấp giọng nói với bệnh kiều: “Đây không phải là… Không là trình tự tính toán ra đâu, là do em… Tự mình tính ra, tính thật lâu, thật lâu luôn đó, hẳn là không có sai sót gì đi? Anh thấy nó thế nào?”

Hốc mắt bệnh kiều có chút đỏ lên: “Anh thích.”

886 thất vọng hỏi lại: “Chỉ có hai chữ thôi sao?”

Bệnh kiều nói: “Anh rất, rất thích nó.”

Đó là một sự yêu thích vượt qua mọi vị diện, một sự yêu thích vượt qua tất cả mọi thứ.

Nếu thích có thể vượt qua nhiều thứ như vậy, thì có lẽ đó cũng có thể gọi là yêu, đúng không nhỉ?