Bệnh kiều chững lại trong phút chốc, rồi quyết tâm thử lại lần nữa.



Anh lại bị điện giật, còn bị điện giật tới ‘bắn sớm’. (Ivy: Thương anh =]]])

Bệnh kiều: “…”

Anh gian nan chống khuỷu tay đứng dậy, hai nắm tay đập mạnh xuống giường.

Số 886 có lòng tốt an ủi anh: “… Thỉnh thoảng cũng xảy ra chuyện như vậy, không có gì mất mặt cả, anh không cần vì vậy mà cảm thấy khổ sở đâu.”

Bệnh kiều đi ra ngoài, anh sửa sang lại áo sơmi của mình, hít một hơi thật sâu rồi hỏi số 886: “Có thể đổi hàng không?”

Số 886 trả lời một cách hối lỗi: “Không thể đâu.”

Bệnh kiều: “Rốt cuộc là tại sao vậy?!”

Số 886: “Dựa vào độ xứng đôi, em là người thích hợp nhất để bổ khuyết số liệu bị thiếu hụt ở nơi này.”

Bệnh kiều: “…”

Số 886: “Tuy rằng em chỉ là máy móc lỗi thời bị đào thải, nhưng lại có hiệu ứng mô phỏng rất chân thật, có thể công tác liên tục với cường độ cao trong bảy ngày bảy đêm.”

Bệnh kiều nghĩ: Bị chích điện bảy ngày bảy đêm có mà bị giật đến hồn bay phách tán, đây là cái trò đùa gì vậy!

Anh khuất nhục rời đi, chỉ để lại số 886 với tư thế đang bị trói gô trên giường.

Chẳng cảm thấy có tí thành tựu nào, thật là mất mặt.

■□■□■□■□■□■□■□■□■□■□■

Chờ đến tối, bệnh kiều vẫn vội vã chạy tới đưa cơm cho số 886. Lúc này, anh đã thay một bộ quần áo giản dị, trông như một thiếu niên tuấn tú.

Bệnh kiều ngồi cạnh giường một lát, rồi mới mở miệng hỏi: “… Em có cần ăn cơm không?”

Số 886 gật đầu.

Bệnh kiều nâng mặt, đút từng muỗng cơm vào miệng 886.

Khi 886 đang nhai, bệnh kiều lại hỏi nó: “Trong camera theo dõi anh thấy em cứ trợn tròn mắt, đang ngẩn người sao? Nghĩ nên trốn thoát bằng cách nào à?”

Số 886 thành thật nói: “À, em đang lên mạng coi phim ấy mà.”