Bệnh kiều cảm thấy bản thân thật nghẹn khuất, nếu theo nguyên tác thì khi tức giận anh sẽ ra sức thao người trước mặt đến chết đi sống lại. Nhưng hiện tại cái máy móc hình người này có vẻ như rất chắc chắn, nếu anh thật sự muốn làm theo nguyên tác thì người bị chỉnh đến chết đi sống lại nói không chừng sẽ là anh đây.

Anh cởi bỏ khóa trên cổ tay và chân của 886, ôm người máy vào phòng tắm, ngay khi ngón tay chuẩn bị moi mấy thứ đã bắn vào trong ra, anh không yên tâm lắm hỏi: “Dùng tay trần sẽ không bị điện giật chứ?”

“Vì để đảm bảo sự an toàn của bản thân, anh có thể đeo bao tay cao su.” Số 886 nhìn anh, nói, “Hoặc là để em tự làm cũng được.”

Bệnh kiều: “…”

Vì thế, anh chỉ có thể thành thật mang bao ‘xách súng ra trận’.

Bệnh kiều đè 886 lên bức tường kính của phòng tắm, lại làm thêm phát nữa.

Lúc này rốt cục cũng có thể phát huy bình thường rồi, anh xoa đỏ cả mông số 886, khiến cho tên người máy vừa ngốc vừa chẳng hiểu phong tình này cũng bắn ra.

Bệnh kiều không nghe được giọng nói của người trước mắt, liền vươn tay xoay mặt đối phương về phía mình.

Số 886 mở to mắt, vẫn còn hô hấp, nhưng ánh mắt lại có chút phát tán vô thần.

Bệnh kiều: “…”

Bệnh kiều nghiến răng nghiến lợi: “Em có chút xíu đạo đức nghề nghiệp nào không thế?! Những lúc như vậy đừng có xem điện ảnh chứ!”