Từ ngày được nam chính nhờ vả , Huỳnh Tịch Thần liền có thể ở khắp nơi ôm ấp thân mật với Mễ Tiểu Bối.
Hắn tỏ vẻ: " Mình không ngại , người ngại là người khác.

"
Ngày nào cũng vậy, người của khu nghiên cứu có thể nhìn thấy hắn ở khắp mọi nơi trong căn cứ.

Tất nhiên, hắn ở đâu , ở đó sẽ xuất hiện Mễ Tiểu Bối.

Hai người dính nhau như hình với bóng, một khắc không dời .
* Phòng điều hành.
" Tôi cảm thấy cậu gần đây rất lạ.

"
Ninh Hạo Luật chống cằm nhìn thằng bạn thân đang tươi tỉnh ngồi trên ghế.

" Ừ? Cậu thấy sao thì là vậy.

"
" Tịch Thần.

Cậu và thằng nhóc đó có gì mờ ám ??! "
" Mờ ám ? Chúng tôi công khai như vậy rồi còn gì?? "
Ninh Hạo Luật:.


.

.
**
Mễ Tiểu Bối hôm nay như mọi khi , la cà khắp nơi trong căn cứ.

Một nữ nghiên cứu sinh thấy trướng mắt liền canh lúc vắng người, kéo Mễ Tiểu Bối vào một phòng kho cũ .
Nữ nghiên cứu sinh tên Lãng Phi , một nữ sinh đại học có chút kiến thức về ngành y và nghiên cứu hoá học.

Cô ta thấy Mễ Tiểu Bối chẳng nhỏ hơn mình là bao , tại sao cậu ta lại có thể mỉm cười lạc quan trong khi mọi người đang điên đầu về đám tang thi!??
Lãng Phi nghiến răng.

Huỳnh Tịch Thần là tiền bối mà cô thích , cô đã cố gắng rất nhiều để có thể ở chung một khu nghiên cứu với hắn.

Cô thầm nghĩ mình sắp thành công thì Mễ Tiểu Bối đột nhiên xuất hiện.

Từ ngày Mễ Tiểu Bối xuất hiện, Huỳnh Tịch Thần 23/24 đều ở cạnh cậu ta , thậm trí không đến phòng nghiên cứu.

Tất cả là tại cậu !!!
" Một tên bị bệnh về não như cậu đáng ra không nên được bảo vệ!!!"
Lãng Phi không ngừng dùng chân dẫm đạp lên người Mễ Tiểu Bối.

Vì đang độ tuổi nổi loạn , cô không thể nào kiểm soát nổi cảm xúc của mình.

Nhìn Mễ Tiểu Bối đau đớn quằn quại dưới nền đất bẩn , cô ra tay càng bạo hơn.

" Nào ! Mau phản kháng đi chứ ?? Một thằng đàn ông mà không thể phản kháng lại tao sao ?"
Trên tay không biết từ lúc nào xuất hiện một cây gậy gỗ.

Lãng Phi mỉm cười man rợ.

Cô bắt đầu xuống tay , không hề nghĩ tới cái kết của mình sau này .
Lãng Phi chắc chắn sẽ không thể ngờ về hậu quả mà mình sẽ gây ra to lớn như thế nào.

Cô luôn mong muốn cứu giúp con người trong thời kỳ mạt thế , mong muốn nhanh chóng trở thành một nữ thần được người người ca tụng.

Nhưng những lần hạ tay xuống người Mễ Tiểu Bối của cô chắc chắn đã hủy hoại tất cả rồi.
Mễ Tiểu Bối bất tỉnh , máu nhuộm đỏ người, hơi thở yếu ở dường như chỉ còn thoi thóp.

Lãng Phi cười thoả mãn.


Cô không hối hận về hành động của mình.

Cô phát hiện Mễ Tiểu Bối rất nhẹ , chỉ cần dùng sức một chút là có thể bế cậu ta lên rồi.
Một ý nghĩ xẹt qua.

Trong căn cứ có một cánh cửa thông với bên ngoài.

Chỉ cần ra khỏi cánh cửa ấy là ra khỏi khu an toàn.

Bất cứ khi nào cũng có thể xuất hiện tang thi .
**
Huỳnh Tịch Thần gấp gáp chạy khắp căn cứ , dù nhà vệ sinh nữ cũng không bỏ qua.

Hắn đang tìm Mễ Tiểu Bối.

Bé con của hắn rốt cuộc đã đi đâu !?? Trên camera cũng không tìm thấy.

Chỉ có một đoạn bé con đi trên hành lang tuy nhiên lại đi vào góc chết của cam.

Đoạn phía sau góc chết có một chiếc camera bị hỏng.

Mễ Tiểu Bối sau khi vào đó liền không ra nữa.

Huỳnh Tịch Thần có vào kiểm tra , kết quả chỉ thấy một ít máu khô.

Lãng Phi đã sớm vận dụng một số công thức hoá học khiến máu không còn mùi vị tanh , máu cũng chuyển thành chất lỏng trong suốt rồi bay hơi.

Máu khô mà Huỳnh Tịch Thần tìm thấy chỉ là một vài giọt nhỏ bị b ắn ra.

Hệ thống liên tục báo động.


Dù cố gắng cứu chữa nhưng giá trị sinh mạng của Mễ Tiểu Bối chỉ giảm chậm lại một chút.

Chung quy là vẫn giảm !
Mễ Tiểu Bối hiện tại đang ở ngoài khu an toàn.

Bé con bị Lãng Phi đưa vào sâu trong một góc khuất để người của căn cứ dù có đi qua cũng không nhìn thấy.
Trời chuyển về đêm vô cùng lạnh lẽo.

Mễ Tiểu Bối được hệ thống liên tục chữa trị nên vẫn giữ được mạng.

Điểm sinh mệnh còn 15%.

Tuy nhiên mùi máu tươi đã dẫn dụ được không ít tang thi cấp 2 đến.

Hệ thống tức nổ mắt.

Y lợi dụng chức chủ thần tạo ra một màng chắn bảo vệ cho kí chủ.

Tuy nhiên chỉ là màng chắn mỏng.

Ý chí của thế giới không cho phép y sửa đổi vì hiện tại giao diện của y chỉ là một hệ thống cấp thấp.