Tới giờ khởi hành , tiếng động cơ vang lên dữ dội.

Tất cả mọi người đều háo hức chuyến đi này .
40 phi thuyền theo hàng theo lối thẳng tắp hướng về tinh cầu Z , một nơi vô cùng phong phú các loại thực vật.

Nơi này quanh năm xanh mát , nước sạch lại đa dạng thú nhỏ.

Nếu có thể thì sinh tồn ở đây chính là một ý kiến tuyệt vời.
" Oa~ Có rất nhiều hoa !"
Mễ Tiểu Bối dán sát vào cửa kính nhìn ra bên ngoài.

Hiện tại họ đang trên đường đi tới địa điểm cắm trại.

Chính là ở trung tâm tinh cầu , nơi thảm cỏ bằng phẳng rộng lớn được bao bọc bởi những tán rừng xanh.

Còn có một mạch suối nhỏ chảy dọc bìa rừng .
_

" Ừm ...!Cái đó...!bạn học Bối , có thể cho đi chung với cậu không?"
Uyên Nhược ngập ngừng, gương mặt xinh đẹp bây giờ lại khẽ ửng hồng xấu hổ.

Đúng là khiến trái tim người nhìn loạn nhịp .
Chỉ là, Mễ Tiểu Bối còn chưa kịp đáp lời thì Uyên Nhược đã bị doạ cho chạy mất.

Phía sau , nơi mà cậu không nhìn thấy, Hoán Nhiên Khang cùng Lục Quang Huyền mặt chẳng khác nào Tu la liếc Uyên Nhược khiến cô gái bất giác run rẩy.
Mễ Tiểu Bối không để ý nữa, hai chân đung đưa lên xuống theo nhịp một bài hát , thật sự mong chờ sẽ có màn drama nào nữa không để hóng.

Hẳn là phải có.

Vì khi tất cả nhân vật cốt lõi cùng ở một chỗ, ít nhiều cũng sẽ có rất nhiều dưa để nhai .
Phi thuyền đồng loạt hạ cánh , tất cả sinh viên đều hớn hở chạy ra ngoài , thi nhau hít lấy hít để cái không khí trong lành này.

Vì xung quanh đều được phủ kín bởi nhiều loại hoa nên trong không khí cũng phảng phất mùi thơm khiến người ta cảm giác thư thái .
400 sinh viên của các khối bắt đầu lập đội.

4 người một đội, như vậy sẽ có 100 nhóm nhỏ và 2 nhóm của 8 giáo viên .
Mọi người cùng bắt tay làm quen , Mễ Tiểu Bối, Hoán Nhiên Khang, Lục Quang Huyền và một nam sinh tên Tú Anh ở chung một nhóm , nam nữ chính cùng hai người khác ở chung nhóm.

Cứ như vậy mà chia ra .
Mễ Tiểu Bối là dẫn đường nên được ưu ái ngồi chơi ở một góc.

Ba nam nhân còn lại đều là lính canh nên phụ trách việc dựng lều và tìm củi.

Nhân lúc không có ai để ý, Uyên Nhược thả nhẹ bước chân tiến tới, vô cùng thục nữ mà nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Mễ Tiểu Bối.

Mễ Tiểu Bối không để ý nhiều, vẫn tập chung ngồi thơ thẩn đung đưa chân chơi đùa những ngọn cỏ.

Uyên Nhược hai má khẽ ửng hồng, cô vén tóc sang bên mang tai , nhỏ giọng hỏi .
" Bạn học Mễ không đi kiếm củi cùng mọi người hả ?"

Mễ Tiểu Bối lắc đầu:" Họ không cho tui làm ."
" Vậy chúng ta cùng đi hái nấm nhé ?"
Uyên Nhược dụ dỗ.

Nhưng còn chưa kịp nhận được đáp án thì ba người kia đã quay về, trên tay mỗi người đều ôm một đống củi lớn.

Mễ Tiểu Bối bỏ lại Uyên Nhược, nhanh chân chạy ra đỡ củi .
" Bối Bối, cậu ra kia ngồi chơi đi.

Chỗ này để chúng tôi lo là được.

"
Lục Quang Huyền đẩy Mễ Tiểu Bối về phía lều trại dặn dò, sau đó quay lại xếp củi thành một chồng.
*
Trời rất nhanh đã tối , trên tinh hà rộng lớn trải đầy những vì sao lấp lánh.

Tất cả mọi người cùng quây quần bên nhóm lửa của đội mình , cùng nhau nướng đồ rồi vui vẻ ca hát.

Uyên Nhược cũng mấy lần mò sang nói chuyện với Mễ Tiểu Bối, tuy nhiên mới nói được mấy câu đã bị đuổi về.
" Bạn học Mễ , cậu...!Cậu đã có lính canh của mình chưa ?"
Cậu bạn cùng nhóm _ Tú Anh ngập ngừng hỏi.

Gương mặt cậu ta đã ửng đỏ như cà chua vì ngượng ngùng.

Mễ Tiểu Bối ngáp dài một cái : " Tui là lính canh!"
" Đừng giấu.

Tôi ngửi thấy Pheromone của người dẫn đường trên người cậu!"
Tú Anh cố chấp.

Mỗi một người dẫn đường đều sẽ có một Pheromone gọi là tuyến thể phụ dùng để nhận biết giữa lính canh và người dẫn đường.

Sau khi người dẫn đường hoàn toàn trưởng thành , tuyến thể phụ sẽ tự động chuyển hoá thành năng lượng giúp người dẫn đường sẽ có khả năng chiến đấu mạnh hơn một chút .
Mễ Tiểu Bối lắc đầu phủ định.:" Đây có lẽ là Pheromone của bạn học Uyên Nhược, tui với cô ấy mới nói chuyện với nhau.!"
Tú Anh dù không tin , tuy nhiên không tra hỏi nữa.

Cậu ta căn bản không có can đảm để hỏi thêm bất cứ điều gì nữa.

Pheromone trong người cậu ra khẳng định đang run rẩy!!!
Phía sau lưng Mễ Tiểu Bối, hai quỷ vương mặt đen đầy sát khí đang lườm nguýt Tú Anh cảnh cáo .