Edit: Linhlady

"Bây giờ đến lượt tôi bổ sung thêm Đó chính là nếu chúng ta công kích lẫn nhau, một khi bị giám sát phòng phát sóng nhắc đến, sẽ bị nhốt trong phòng tối một tháng, hahaha...... Nghĩ đến một tháng không thể xem phát sóng trực tiếp, trái tim này của tôi, thật lạnh thật lạnh ~"

"Đồng ý lầu trên!"

............

Mạc Vân Quả im lặng lần lượt nghe người trong phòng phát sóng nói chuyện, cảm thấy mình thật ngớ ngẩn,cô lập tức thu hồi lời mình vừa nói, khôi phục thành trạng thái lạnh lẽo lúc ban đầu, làm vẻ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, ta chỉ im lặng nghe các ngươi nói thôi.

Nhưng mà tất cả hành động của cô, đều bị tất cả mọi người trong phòng phát sóng thấy được, vì thế một vòng quỳ liếm mới lại bắt đầu.

Mà lúc này ngoài cửa, ánh mắt Bạch Liên ngập nước, ngửa đầu nhìn Vũ Trạch.

"Trạch ca ca, chó nhỏ kia thật sự được mang tới bệnh viện thú cưng sao?"

Vũ Trạch sửng sốt, không nghĩ tới Bạch Liên sẽ hỏi mình chuyện này, nhưng vì không muốn cô ta thương tâm, hắn ta đương nhiên sẽ không nói thật: "Đương nhiên là vậy rồi."

Trong mắt Bạch Liên lộ ra một tia kinh hỉ, cô ta níu lấy ống tay áo Vũ Trạch hỏi: "Thật vậy chăng?"

Vũ Trạch nhìn thấy bộ dáng của Bạch Liên, chỉ cảm thấy trái tim cũng mềm nhũn ra rồi.

"Tất nhiên là thật rồi."

Bạch Liên lại nghĩ đến lời Mạc Vân Quả vừa nói với mình, cô ta cắn cắn môi nói: "Nhưng mà...... Nhưng mà Mạc tỷ tỷ nói......"

Bạch Liên muốn nói lại thôi, dáng vẻ giống như bị ức hiếp rất nhiều.

Mà cái loại dáng vẻ này của Bạch Liên, thành công làm Vũ Trạch hiểu lầm.

Vũ Trạch nhìn "Ủy khuất" Bạch Liên, phẫn nộ lập tức nảy lên trong lòng, cái cô Mạc Vân Quả kia! Lại nói gì đó với Liên Nhi!

Vũ Trạch lập tức vọt vào phòng bệnh, thời điểm Bạch Liên cùng Nhiếp Thanh đều chưa kịp phản ứng lại, hắn ta đã chạy tới trước mặt Mạc Vân Quả lớn tiếng chất vấn: " Người phụ nữ này! Cô lại nói gì với Liên Nhi!"

Bạch Liên giương mắt nhìn Vũ Trạch một cái, một chút ý muốn cùng dục vọng nói chuyện với hắn ta cũng không có.

"Tôi có thể nói cái gì?" Mạc Vân Quả có chút lười nhác nói, cô dựa người về phía sau, cả người có vẻ có chút lười biếng.

"A...... Những lời này hẳn là tôi nên hỏi cô mới đúng." Vũ Trạch nắm nắm tay, xương cốt kẽo kẹt kẽo kẹt.

Lúc này, Bạch Liên cùng Nhiếp Thanh kịp thời chạy theo lại đây.

"Tôi chỉ nói sự thật mà thôi." Mạc Vân Quả nhìn lướt qua Bạch Liên một cái nhàn nhạt nói.

Vũ Trạch cười lạnh vài tiếng, thời điểm đang chuẩn bị nói cái gì đó, đã nghe thấy Mạc Vân Quả nói tiếp: "Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, phiền toái các vị rời khỏi đây."

Bạch Liên vừa thấy tình huống không đúng, vội vàng lôi kéo tay Vũ Trạch nói: "Trạch ca ca, Mạc tỷ tỷ hẳn là mệt mỏi, chúng ta đi ra ngoài đi."

Vũ Trạch phẫn hận nhìn Mạc Vân Quả một cái, lại đau lòng Liên Nhi nhà mình, chỉ có thể tùy ý để Bạch Liên lôi kéo hắn rời đi kéo mình đi.

Nhiếp Thanh nhìn Mạc Vân Quả dựa về phía sau nhắm mắt dưỡng thần, trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, là ảo giác của hắn sao? Vì sao lại cảm thấy hôm nay Quả Nhi không giống trước kia?

Nếu nói đã từng thấy Mạc Vân Quả thô bạo dã man hoàn toàn không nói đạo lý, toàn thân tỏa ra khí chất thô bỉ, như vậy hiện tại Mạc Vân Quả chỉ có sự lạnh lẽo, nhưng bên trong sự lạnh lẽo kia lại có một tia cao ngạo, cả người tràn ngập hơi thở băng lãnh.

"Anh còn không đi?" Mạc Vân Quả lập tức mở to mắt, bình tĩnh nhìn Nhiếp Thanh.

Nhiếp Thanh cười khổ một tiếng, nói một câu, "Anh lập tức đi."

Ai, vô luận Quả Nhi có thay đổi như thế nào, nhưng chuyện chán ghét mình, vẫn không thay đổi chút nào! Nhiếp Thanh nhịn không được thở dài, cuối cùng khẽ lắc đầu rời đi.

Mạc Vân Quả nhìn bóng dáng Nhiếp Thanh, luôn cảm thấy cô không cách nào hiểu được người đàn ông này, ánh mắt kia khi nhìn cô, thật là làm cô khó chịu cực kỳ.

- ------