Edit:Linhlady

Hiên Viên Tu vẫn luôn nắm tay Mạc Vân Quả, sau khi cô nói xong câu kia, hắn tay bỗng nhiên căng thẳng.

Hắn có chút gấp không chờ nổi chứng thực cái gì, nhưng lúc này Mạc Vân Quả cũng đã xoay đầu tiếp tục nhìn buổi biểu diễn.

Trái tim Hiên Viên Tu đập liên hồi, hắn ngơ ngác nhìn mặt nghiêng của Mạc Vân Quả, chung quanh ồn ào náo động dường như không có quan hệ gì tới hắn.

Mạc Vân Quả cảm giác được lực từ tay Hiên Viên Tu, trong mắt xẹt qua một tia ý cười, cô trở nhẹ tay năm lại bàn tay to của Hiên Viên Tu, cảm giác ấm áp như truyền tới đáy lòng cô.

Buổi biểu diễn tuyệt đại chưa từng có với hai mươi vạn người, mọi người hoan hô người trên đài, vui sướng, bọn họ không ngừng gọi tên hắn, tình ý chân thành như vậy.

Buổi biểu diễn này diễn ra suốt ba tiếng đồng hồ khó khăn lắm kết thúc, ở một khắc cuối của buổi biểu diễn, toàn trường hai mươi vạn người đồng thời gọi tên người kia.

Trong nháy mắt kia, Mạc Vân Quả thấy được rất nhiều tín ngưỡng chi lực hướng tới người kia mà đi.

Trong mắt cô xẹt qua một tia ý cười, nếu người đàn ông kia là tu luyện giả, những tín ngưỡng kia quả là bảo bối.

Cho dù hắn chỉ là người thường, cả đời này của hắn cũng có thể đủ hạnh hạnh phúc phúc, dù sao, có nhiều người yêu hắn như vậy......

Mạc Vân Quả hơi hơi nghiêng đầu liền thấy được Hiên Viên Tu vẫn luôn nhìn mình, trong mắt cô ý cười càng sâu.

Còn cô, có hắn là đủ rồi.

Sân bãi to như vậy vì người nọ rời đi dần trở nên vắng lặng, đại đa số người đều tuân thủ trật tự rời khỏi đây, trước khi đi còn không quên mang rác của mình.

Đương nhiên, cũng có một ít người không để bụng tùy ý rời đi, bọn họ để lại dấu vết cho thấy bọn họ từng tới, như thế rất bất lịch sự.

Loại chuyện dường như ở đâu cũng xảy ra, Mạc Vân Quả chỉ tùy ý nhìn lướt qua, cũng không có hứng thú quan tâm.

Hai người sau khi rời khỏi buổi biểu diễn, sau đó tìm một nhà đặc biệt trứ danh đồ ăn Trung Quốc đi ăn bữa tối.

Cho dù Mạc Vân Quả một chút cũng không đói bụng, nhưng việc này cũng không giảm đi hứng thú thưởng thức mỹ thực của cô.

Hiên Viên Tu vẫn luôn có nghĩ thầm muốn hỏi Mạc Vân Quả trong buổi biểu diễn kia đã nói cái gì, bất đắc dĩ Mạc Vân Quả vẫn luôn không cho hắn cơ hội này.

Thẳng đến khi ăn xong bữa tối, Hiên Viên Tu nhìn Mạc Vân Quả đi bên cạnh, đèn đường có chút tối chiếu lên khuôn mặt cô, lông mi thật dài liên tục chớp chớp, giống như muốn cọ đến lòng hắn.

Giờ khắc này, Hiên Viên Tu đột nhiên bình thường trở lại, vì sao lại phải chấp nhất đi tìm đáp án kia?

Bất kể như thế nào, hắn ái cô, cô yêu hắn.

Hiên Viên Tu trong mắt càng sủng nịch càng yêu thương, hắn nhịn không được cầm tay ngỏ của Mạc Vân Quả, mềm mại mịn màng, ừm...... Muốn nắm thật chặt.

Hai người cũng không lái xe, quán cơm cách nơi họ ở không xa, cho nên đi bộ một đoạn cũng xem như tiêu thực.

Mạc Vân Quả khó được hưởng thụ quá trình chậm rãi như vậy, hai người nắm tay đi cùng một chỗ, tuy rằng không nói lời nào, nhưng ăn ý ở trên người hai người không dấu đi đâu được.

Mạc Vân Quả giống như nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên cười lên tiếng.

Hiên Viên Tu tò mò hỏi: "Cười cái gì?"

Mạc Vân Quả đứng yên, cô ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ ngước lên, giống như học sinh tiểu học muốn được khích lệ.

"Em đang cười anh á~"

Giọng nói Mạc Vân Quả mềm mại, nhưng pha lẫn một tia lười biếng cùng dụ hoặc, lông mày nhướng lên đôi mắt chớp động, không một chỗ nào không k1ch thích thần kinh Hiên Viên Tu.