Trần Bạc Viễn là người đầu tiên đi đến bệnh viện, sau đó dựa vào địa chỉ mà Nhạc Ngưỡng gửi cho rồi đi đến tòa nhà đó. Anh bước lên cầu thang với tốc độ cực nhanh, sắc mặt vì vội vã mà hồng lên, đầu mũi đã đỏ ửng, đáy mắt tràn ngập sự lo lắng.

Sau khi đi đến hành lang không người ấy, anh nhìn trái nhìn phải kiểm tra, nhìn đến cánh cửa kính bị khóa kia, lòng hoảng loạn chạy về phía trước, cầm lấy cục đá mạnh mẽ phá khóa!

Vừa đi đến tầng thượng đã nhìn thấy Nhạc Ngưỡng đang quỳ dưới đất mà nức nở.

“Ngưỡng Ngưỡng!”

Trần Bạc Viễn lo lắng cô xảy ra chuyện gì đó, lập tức chạy đến bên cạnh cô rồi quỳ xuống, hay tay nắm chặt lấy cánh tay Nhạc Ngưỡng, vội vã hỏi: “Ngưỡng Ngưỡng em không sao chứ? Mau nhìn anh đi!”

Nhạc Ngưỡng không ngờ rằng anh tới nhanh như vậy, vì vậy chưa điều chỉnh lại tâm trạng, cô không muốn dùng bộ dạng mặt mũi đầy nước mắt lúc này đối diện với Trần Bạc Viễn, sợ rằng không nhịn được mà tố giác với anh, như thế thì mất hết mặt mũi mất.

Thế là Nhạc Ngưỡng dùng nốt lý trí còn xót lại mà quay đầu đi, nhân cơ hội này mà thô lỗ chùi đi nước mắt trên mặt, nhưng Trần Bạc Viễn thấy cô như vậy thì càng sốt ruột, dù sao thì trước giờ Nhạc Ngưỡng chưa từng để lộ bộ dạng yếu đuối như vậy trước mặt anh, nếu như khóc, thì cũng là hồi nhỏ cáu kỉnh mà khóc, không giống như dáng vẻ bây giờ.

Vì thế anh càng lo lắng, không đợi Nhạc Ngưỡng ổn định lại cảm xúc đã mạnh mẽ xoay cô lại, không kịp chuẩn bị đã đối diện với gương mặt đầy nước mắt kia của Nhạc Ngưỡng, trái tim Trần Bạc Viễn như bị cái gì đó bóp chặt.


Anh mấp máy miệng, nhất thời không biết nên dùng từ ngữ nào để nói chuyện với cô mới thích hợp.

Trong bầu không khí trầm mặc này, anh đỡ Nhạc Ngưỡng đứng dậy, nhìn thấy cô vẫn còn đang mặc áo bệnh nhân, khoác một chiếc áo khoác bên ngoài, quần cũng là quần bệnh nhân, mặc dù có đi dép nhưng không có mang tất.

Chắc là bị lạnh đến hỏng người luôn rồi.

Trần Bạc Viễn thở dài một tiếng, nhanh nhẹn cởi chiếc áo khoác dài trên người mình ra, choàng lên người Nhạc Ngưỡng, hơn nữa còn quỳ xuống kéo khóa lên, nhìn giống như một chiếc áo khoác xấu xí bọc kín lấy đôi chân của Nhạc Ngưỡng vậy.

“Đi về phòng bệnh với anh.”

Nói rồi anh nắm lấy tay Nhạc Ngưỡng, khi lòng bàn tay ấm nóng kia chạm vào đôi tay lạnh ngắt của Nhạc Ngưỡng, cô mới hoàn hồn.

Nhưng khi Trần Bạc Viễn đang định bước ra khỏi đây, Nhạc Ngưỡng đột nhiên dừng lại, đôi mắt như hổ phách kia nhìn anh chằm chằm, Trần Bạc Viễn nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu, Nhạc Ngưỡng không kìm nén được cảm xúc trong lòng mình mà hỏi: “Anh và Hạ Nhiễm Nhiễm đang ở bên nhau sao? Từ nay trở đi anh là bạn trai của cô ấy à? Vậy anh định khi nào thì kết hôn vậy? Chẳng lẽ là năm tới sao?”

Một loạt các câu hỏi như pháo đạn liên lục phóng ra, khiến cho Trần Bạc Viễn có chút không chống đỡ được. Anh nhìn bốn phía xung quanh, thấy tuyết rơi càng ngày càng lớn, cứ tiếp tục đứng ở đây thì cô nương nhỏ này chắc chắn sẽ lạnh chết mất.

Vì vậy anh định sẽ đưa Nhạc Ngưỡng về phòng bệnh trước, đợi ấm áp lên một chút thì sẽ trả lời những câu hỏi của Nhạc Ngưỡng sau, nhưng anh càng không trả lời, lòng Nhạc Ngưỡng càng sốt sắng, cô cũng không động, mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm anh: “Sao anh có thể nhanh như vậy đã thích một người chứ? Sao có thể coi hôn nhân đại sự thành trò trẻ con? Còn nữa, không phải lúc trước Hạ Nhiễm Nhiễm đều coi thường anh sao? Cô ấy dựa vào cái gì mà coi thường anh như vậy, dựa vào cái gì mà gặp anh còn chưa được ba lần đã có được trái tim của anh rồi chứ? Dựa vào cái gì mà tôi đợi anh nhiều năm như vậy, cũng không đổi lấy được một cái ôm? Dựa vào cái gì?!”

Lời nói ấy vừa thốt ra, Trần Bạc Viễn liền chết lặng, nhìn thấy những giọt nước mắt liên tục trào ra kia, anh nhận cú shock lớn, đồng thời cũng không có biện pháp ổn định lại được tâm trạng của mình.

Anh không tự chủ được mà nắm chặt hai tay, mà lúc này Nhạc Ngưỡng đột nhiên tránh khỏi tay anh, bất chấp tất cả mà chất vấn: “Có phải anh vẫn không biết là tôi thích anh không? Sợ rằng lúc trước tôi nói muốn gả cho anh, mà anh lại chỉ cho rằng lời nói của trẻ con không thể tin được, tôi giống như cái đuôi theo sau anh, luôn miệng nói muốn gả cho anh, anh cũng chỉ coi đó là đùa giỡn thôi đúng không? Thậm chí tôi mỗi ngày mỗi đêm nhớ anh, muốn đợi anh từ quân ngũ trở về để gặp anh một chút, anh…anh cũng không hay biết, không, có thể anh cũng đã đoán ra được tâm ý của tôi, nhưng trước giờ anh không có đáp trả lại! Anh chỉ coi tôi là em gái thôi, nhưng mà tôi không cam tâm. Trần Bạc Viễn, tôi đợi anh nhiều năm như vậy, đợi lâu đến nỗi tôi cảm thấy mình đã bỏ cuộc rồi, nhưng tại sao anh lại trở về vào đúng lúc này chứ? Tại sao lại đối tốt với tôi như vậy! Tại sao cứ chọc vào vết thương của tôi như vậy? Anh có còn là người nữa không!”

Trần Bạc Viễn nhìn Nhạc Ngưỡng đang kích động, máu trong người giống như trào lên vậy, bí mật nhỏ trong sâu thẳm nơi trái tim kia giống như hạt mầm nhỏ nhô lên khỏi mặt đất chuẩn bị nảy nở vậy, nhưng đồng thời trong anh lại vang lên đoạn đối thoại giữa mình và Lộ Tĩnh Chi, trong lòng khó chịu như kim đâm.

Nhưng ở giây phút này, anh không biết nên nói gì, khổ sở và đau đớn cũng chỉ có thể vò nát rồi kìm nén lại vào trong lòng. Đối mặt với gương mặt gần như sắp sụp đổ của Nhạc Ngưỡng, Trần Bạc Viễn cảm thấy thất bại, đây là thời điểm anh cảm thấy bất lực nhất với tư cách của một người đàn ông.

Hai tay anh nắm chặt nổi gân xanh, anh rất muốn đáp lại cô, nhưng lời nói vừa đến bên miệng, đầu anh lại hiện lên những hình ảnh anh đối mặt với nguy hiểm kia.

Anh không phải là một người bình thường, đã từng gánh vác trên vai nhiệm vụ của Tổ Quốc, vì thế cũng đã nhuốm qua máu tươi, càng không biết lúc nào sẽ biến mất, khiến anh càng đau đớn là không thể nói ra nỗi khổ trong lòng mình.

Nhưng lúc này cảm xúc anh cuồn cuộn lên, trái tim lấp đầy dung nham nóng bỏng, không ngừng đốt cháy cơ thể anh. Cuối cùng trước sự nức nở của Nhạc Ngưỡng, Trần Bạc Viễn đã không kìm chế được, cẩn thận tiến tới ôm cô vào lòng.

Bàn tay to rộng của anh vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, những bông tuyết mang theo lạnh lẽo rơi trên mặt hai người, rất nhanh đã biết mất không dấu không vết.


Anh cho rằng, rất nhiều đêm thân ảnh ấy xuất hiện trong giấc mơ của anh, chỉ là tâm tình của mình anh, là anh phá hoại tình cảm thuần khiết giữa mình và Nhạc Ngưỡng, nhưng anh ngàn vạn không ngờ rằng, trái tim Nhạc Ngưỡng vẫn kiên trì cho đến tận bây giờ.

Nhưng anh không có cách nào ở trong thời điểm ấy đáp lại tình cảm của cô, dù sao thì anh mong cô sống hạnh phúc hơn bất cứ ai hết, mà bản thân dù đã xuất ngũ, nhưng trên người vẫn đang gánh vác vài sinh mạng, anh sợ rằng bản thân sẽ làm ảnh hưởng đến cô, chuyện kết hôn này, thực tế chỉ là anh muốn trấn an bố mình, tìm một người kết hôn giả, làm một cái hình thức.

“Ngưỡng Ngưỡng…” Anh một lần rồi lại một lần gọi tên cô, thời khắc này anh có rất nhiều lời muốn nói với Nhạc Ngưỡng, nhưng chỉ cần hình ảnh anh toàn thân đầy máu xuất hiện trong trí óc, những lời muốn nói ra khỏi miệng toàn bộ lại nuốt trở lại.

Anh là người vô cùng lý trí, vẫn may là ở thời khắc này, đầu óc vẫn đủ thanh tỉnh.

Anh đang cân nhắc làm sao để trả lời Nhạc Ngưỡng, nhưng Nhạc Ngưỡng đã đợi nhiều năm như vậy rồi, bây giờ không tiếp tục đợi được nữa. Trong cách nhìn của cô, sự lặng im và cái ôm của anh là sự trả lời gián tiếp.

Vì thế không đợi Trần Bạc Viễn mở miệng, cô đã thu lại sự xúc động lúc trước, cố nén nước mắt rồi đẩy Trần Bạc Viễn ra, thoát ra khỏi ngực anh: “Trần Bạc Viễn, từ giờ phút này trở đi, tôi nghĩ thông rồi.”

Cô nói xong cũng không để Trần Bạc Viễn có bất cứ cơ hội mở miệng nào, trực tiếp xoay người rời khỏi sân thượng. Trần Bạc Ngưỡng nhíu mày, vội vàng nắm chặt cổ tay của cô: “Em nghĩ thông cái gì rồi?”

“Tôi triệt để từ bỏ anh rồi, tôi sẽ không tiếp tục thích anh nữa, anh cũng sẽ từ người tôi yêu thầm trở thành anh trai hàng xóm, vì vậy anh cũng có thể yên tâm rồi, cũng không phải vì tôi mà lo lắng nữa.”

Hai con mắt hồng nói ra những lời gần như tuyệt vọng.

Trái tim Trần Bạc Viễn như bị bóp nghẹt, ở lúc Nhạc Ngưỡng xoay người chuẩn bị rời đi, anh đột nhiên tăng sức ở cổ tay, hơi dùng một chút sức, kéo Nhạc Ngưỡng lại về phía mình.

Nhạc Ngưỡng ngẩn người, mở to mắt nhìn anh.

Thời điểm này đôi mắt của Trần Bạc Viễn đỏ lên giống như một con dã thú vậy, hình tượng ôn nhu ngày thường với bộ dáng lúc này khác nhau một trời một vực, giống như một con chó sói bị chọc giận, cả người tràn ngập phẫn nộ.

Nhạc Ngưỡng nhíu mày, thử giãy dụa thoát ra khỏi tay anh, nhưng ngoài dự liệu bị anh kéo lại vào trong lòng một lần nữa, theo cái xoay người mà đem cô khóa chặt giữa hai cánh tay.

“Vì vậy em gọi anh qua đây là muốn nói với anh em đã nghĩ thông rồi, từ giờ sẽ không thích anh nữa đúng không?!”

Nhạc Ngưỡng không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, nhưng sự tức giận vô cớ của anh lại khiến Nhạc Ngưỡng nổi lên lửa giận. Rõ ràng người nên tức giận mới là cô mới đúng!

Vì thế cô không cam lòng chịu yếu thế, mang theo mười phần khẳng định trả lời anh: “Đúng, không sai, tôi chính là đã nghĩ thông rồi, tôi chính là vì muốn nói cho anh biết tôi sẽ không thích anh nữa đấy, tôi chính là….ưm…”

Lời của Nhạc Ngưỡng còn chưa nói xong, anh đã dùng miệng chặn miệng cô lại!


Nhạc Ngưỡng cố ý cắn anh một cái, sau đó hung dữ đẩy anh ra, phẫn nộ mắng: “Trần Bạc Viễn anh có bệnh à!”

Sự việc cẩu huyết này đáng lẽ chỉ xảy ra trong tiểu thuyết, phim truyền hình mới đúng, thậm chí mỗi lúc xem tình tiết như vậy cô đều sẽ khịt mũi coi thường. Nhưng cô ngàn vạn không ngờ rằng, trong thế giới của cô, lại có thể xảy ra chuyện cẩu huyết đến cạn lời như vậy, hơn nữa đối tượng lại là Trần Bạc Viễn!

Trần Bạc Viễn bình thường vẫn ôn hào, bình lặng như nước đâu rồi?

Môi Trần Bạc Viễn chảy máu, anh nhìn Nhạc Ngưỡng đầu tóc lộn xộn, cảm xúc trong lòng tựa như dời núi lấp biển, giống như vừa trải qua một trận gió lốc dữ dội vậy!

Anh muốn để bản thân bình tĩnh một chút, từ từ bình phục lại tâm trạng rồi dần dần giải thích với Nhạc Ngưỡng. Nhưng trong mảnh yên tĩnh lúc này, đại não của Nhạc Ngưỡng là một mảnh trống rống, không đợi anh phản ứng lại đã chạy nhanh đến cầu thang.

“Nhạc Ngưỡng! Em đứng lại!”

Anh đuổi theo, nhưng Nhạc Ngưỡng vừa chạy vừa rống: “Anh đừng có qua đây, chúng ta bình tĩnh một chút được không?!” Nghe được lời này, anh mới chậm lại, mắt nhìn Nhạc Ngưỡng chạy vào phòng bệnh mình rồi khóa cửa lại.

Anh có lẽ…thực sự đã điên rồi.

Mà Nhạc Ngưỡng chạy vào phòng khóa cửa lại rồi ngồi bệt xuống đất, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cả người máu như trào ra vậy.

Vừa rồi cô đã nói với Trần Bạc Viễn những gì? Mà Trần Bạc Viễn đã làm những gì với cô? Sao cô lại không nhớ gì hết vậy?

Cả người cô đều run rẩy, đôi mắt thất thần nhìn vào chiếc đèn trong phòng bệnh, mơ mơ màng màng, giống như linh hồn rời khỏi cơ thể…

Tác giả có lời muốn nói: Ôi ôi~~

Viễn ca dùng hành động biểu đạt rồi đấy! Các nàng có sợ hay không!