Edit: Đá Bào

Beta: Gió

Ảnh: Pinterest

ÔI không, trung tâm tiếp nhận điện thoại của sở cảnh sát ở bên kia lập tức bị nổ tung.

Phòng chỉ huy cũng bắt đầu điều động các nhân viên có liên quan đến nơi cần đến dựa trên tình hình của cảnh sát.

Nhạc Ngưỡng vội vàng thu xếp quần áo, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra chiếc áo khoác mưa có dạ quang. Lúc này Tống Dịch cũng đã sẵn sàng.

Không biết từ khi nào, hai người bọn họ đã được mọi người trong sở giao cho làm cộng sự của nhau, chỉ cần sở chỉ huy có mệnh lệnh, nhất định sẽ có tên hai người bọn họ.

Mưa đá sẽ còn tiếp tục diễn ra, và việc đi xe máy trong thời tiết như thế này là quá nguy hiểm. Vẫn là trong phạm vi điều hành của bọn họ đi xe ô tô cảnh sát là an toàn hơn.

Vào lúc này, cùng với tiếng sấm cuồn cuộn trên bầu trời và những tia chớp chói mắt, cả thành phố dường như đều vang lên tiếng còi báo động.

Chẳng bao lâu sau, ô tô cá nhân lưu thông trên đường ít dần đi, thay vào đó ngày càng có nhiều xe cảnh sát, xe cứu hỏa, xe cứu thương, xe sửa chữa điện nối đua nhau sáng loáng. Tiếng loa đã phát ra thông báo, mong người dân thành phố mau chóng về nhà, không ra đường trong thời tiết khắc nghiệt này, bảo vệ an toàn cho chính mình.

Cùng lúc đó, Nhạc Nho hiếm hoi mới có một lần về nhà sớm dùng cơm với gia đình, Lộ Tĩnh Chi một bên ăn cơm một bên nhìn ra ngoài cửa sổ xem xét thời tiết, trong lòng lo lắng: “Hai người nói xem tôi có nên gọi điện thoại hỏi một chút về tình hình hiện tại của Ngưỡng Ngưỡng không?”

Ánh mắt Nhạc Thừa Du cũng thoáng buồn, nghĩ tới đây liền đặt bát và đũa xuống: “Tôi nghĩ vẫn là nên gọi điện hỏi xem thì mới yên tâm được.”

Nhạc Nho nhìn về phía bố mẹ, cũng không phản đối mà chỉ nhắc nhở: “Nhạc Ngưỡng lúc này nhất định là đang phải chấp hành nhiệm vụ, nên có lẽ không nghe điện thoại, bố mẹ không cần lo lắng, gọi bây giờ cũng không ai bắt máy đâu. “

Nhạc Nho nói xong lời này, quả nhiên phía Nhạc Ngưỡng bên kia không một ai có thời gian bắt máy.

“Lúc này sở cảnh sát của bọn họ nào còn có ai rảnh rỗi? Đừng làm phiền họ. Chị ấy làm cảnh sát nhiều năm như vậy, gặp phải không ít chuyện lớn có nhỏ có? Chúng ta đừng cản trở chị ấy thực hiện nhiệm vụ. Bố mẹ mau ăn cơm thôi.”

Đây không phải là lần đầu tiên Nhạc Ngưỡng gặp phải tình huống như vậy, vào trận lụt năm ngoái tại Lô Châu ở Lâm Giang gần như bị ngập hoàn toàn, cô đã gần năm ngày năm đêm không chợp mắt, dù sao họ cũng không thể đi theo được?

Nghĩ như vậy nhưng Lộ Tĩnh Chi vẫn không thôi phiền muộn, ra hiệu với Nhạc Thừa Du vẫn đang thất thần: “Được rồi được rồi, ăn cơm thôi.”

Sau một tiếng, mưa đá đã ngừng nhưng trời vẫn mưa rất to, gió lớn khiến người đi đường cảm giác như có thể bị cuốn đi bất cứ lúc nào.

Nhiều cây xanh dọc tuyến phố đã bị hư hại ở mức độ nhất định, vì sự an toàn của cư dân, tất cả các tiểu khu đang không ngừng tuyên truyền, phát thanh, trong thời gian này mọi người cố gắng không ra ngoài để giảm bớt thương vong không đáng có.

Mà cơn mưa này không có dấu hiệu suy yếu, cứ dữ dội và dai dẳng.

Ngôi trường học phía bên kia, tưởng rằng mưa sẽ nhỏ dần khi buổi học tự học buổi tối của học sinh kết thúc, ai ngờ chẳng những không giảm mà sấm sét thậm chí còn không bớt đi chút nào.

Giờ phút này, những học sinh học tiết tự học buổi tối bị kẹt lại trong trường có chút hưng phấn, nhưng giáo viên và lãnh đạo nhà trường lại vô cùng sầu não.

Đã gần chín giờ tối mà mưa vẫn rất nặng hạt, không ai có thể đảm bảo rằng sẽ không xảy ra tai nạn trên đường nếu các học sinh vội vàng trở về, vì sự an toàn của các em, họ đã liên hệ với đồn cảnh sát trong khu vực và đã thông báo cho các lớp. Đích thân giáo viên chủ nhiệm của các lớp sẽ liên hệ với phụ huynh học sinh và đảm bảo cho việc đưa đón các em an toàn.

Trường hợp về nhà không tiện thì phải đăng ký ngủ trong ký túc xá của trường.Tuy nhiên, điều kiện ký túc xá của trường cũng hạn chế nên nếu có thể  thì về nhà vẫn là tốt nhất.

Vì vậy việc này cần đến sự trợ giúp của cảnh sát.

Lúc này Nhạc Ngưỡng đang xử lý tình huống một chiếc xe con bị cây đè lên thì máy nhắn tin truyền đến thông báo về nhiệm vụ của trung tâm chỉ huy, yêu cầu cô, Tống Dịch và Tiểu Từ đi đến trường trung học số 1 của thành phố để hộ tống các em học sinh trở về nhà.

Sở cảnh sát địa phương cũng điều động nhân lực để duy trì trật tự tại các giao lộ trên đường đến trường.

Khi bọn họ đến trường, nhiều phụ huynh đã đứng sẵn ở cổng trường, may mắn là dưới sự thuyết phục của bộ phận an ninh nhà trường và cảnh sát địa phương nên tất cả vẫn duy trì được trật tự.

Cùng lúc đó, Nhạc Nho đang xem TV ở nhà thì nhận được tin nhắn WeChat, đó là của Chu An Bình với avatar là hình Shin- cậu bé bút chì: “Anh Nhạc Nho, em bị kẹt ở trong trường, anh có thể đến đón em được không?  Ba em đang bận việc trong sở, mẹ thì còn ở quê, không có ai ở nhà … “

Nhìn thấy tin nhắn này, Nhạc Nho hơi giật mình hoảng hốt, Lộ Tĩnh Chi bưng một đĩa hoa quả vừa rửa xong đi tới, vô tình nhín thấy tin nhắn này, ngạc nhiên nói: “Là Bình Bình sao? Mau đi đi, đừng chậm trễ, con cứ đưa Bình Bình đến nhà chúng ta đi! “

Thời tiết bên ngoài thế này mà cô học sinh cấp 3 vẫn đang phải vất vả học hành, không có ai ở nhà, chỉ có thể trông chờ vào hàng xóm và bạn bè.

Lộ Tĩnh Chi cho rằng Nhạc Nho lười biếng không muốn đi, còn định quát hắn, nhưng không ngờ Nhạc Nho đột nhiên đứng dậy, cầm lấy ô không nói lời nào, chạy ra ngoài.

Lộ Tĩnh Chi vội vàng chạy theo gọi lại: “Chờ đã, trong ngăn kéo có một chiếc áo mưa. Mưa gió như vậy một chiếc ô làm sao mà đủ? Mang thêm áo mưa cho Bình Bình đi!”

Vừa nói chuyện, bà vừa chạy đến lấy áo mưa nhét vào tay Nhạc Nho.

Nhạc Nho chạy xe đến trường thì thấy xung quanh không có chỗ nào để đậu, xe của các phụ huynh khác đều đậu chật kín ở bãi đậu xe phía trước nên Nhạc Nho chỉ có thể để xe ở cổng công viên gần đó rồi che ô đi bộ đến trường.

Nhưng không nghĩ rằng gió quá lớn, và chiếc ô đã bị gió bẻ gẫy ngay khi vừa mở ra, căn bản không thể chống đỡ được chút nào.

Anh đành phải bỏ ô, quay đầu mặc áo mưa mà Lộ Tĩnh Chi đưa cho.

Lúc này, Nhạc Ngưỡng và Tống Dịch đang trên đường đưa bốn học sinh về nhà, trong xe tràn đầy không khí vui vẻ, Tống Dịch ở một bên vững vàng lái xe, còn Nhạc Ngưỡng thì đáp lại mấy câu hỏi của đám học sinh.

Không ngờ lúc này điện thoại di động lại truyền đến cuộc gọi của Trần Bạc Viễn, cô liếc nhìn Tống Dịch một cái, sau đó nhấc máy.

Giọng nói bên kia rõ ràng, chậm rãi, ôn hòa vang lên: ” Ngưỡng Ngưỡng, em hiện tại thế nào?”

Giọng nói của Trần Bạc Viễn giống như một tách cà phê đậm đà và ấm áp, từ từ truyền đi khắp cơ thể khiến cả người cô đều cảm thấy ấm áp.

Cô kiềm chế giọng điệu của mình hết mức có thể và bình tĩnh trả lời: “Em vẫn đang làm nhiệm vụ. Chắc là tối nay em sẽ làm việc đến khuya, anh không cần lo lắng quá.”

“Ừm, kia…… Vậy là tốt rồi.”

Trần Bạc Viễn vốn định buột miệng thốt ra lát nữa gặp, nhưng anh không muốn Nhạc Ngưỡng lo lắng ảnh hưởng đến công việc của cô nên tạm thời thay đổi lời nói.

Nhạc Ngưỡng không nói chuyện với anh nữa, khẽ ừ một tiếng rồi cúp máy.

Lúc này, một bạn nam ngồi sau nói đùa: “Chị cảnh sát chắc là vừa nói chuyện điện thoại với bạn trai nhỉ?!”

Nhạc Ngưỡng buồn cười, nhưng cũng không có phủ nhận: “Ba hoa.”

“Em biết rồi, khẳng định là bạn trai! Ai nha quả chanh ở trên cây chanh, ta cùng ngươi ở dưới cây chanh.”

Lời này vừa ra, bọn họ đột nhiên cảm giác được xe bỗng nhiên dừng lại, rồi sau đó truyền đến giọng nói xin lỗi của Tống Dịch: “Xin lỗi, tôi không thấy trên đường có chướng ngại vật, mọi người không sao chứ.”

Nhạc Ngưỡng vô thức liếc anh một cái, nhưng không nói gì.

Bởi vì Nhạc Ngưỡng cùng Tống Dịch hết một chuyến lại một chuyến hộ tống những học sinh đặc biệt, cho nên không có chạm mặt Nhạc Nho. Nhạc Nho mặc áo mưa bước đến cổng trường, nhìn xung quanh trong đám người đông đúc tìm người.

Anh rút điện thoại từ trong túi áo mưa, đang định gửi tin nhắn cho Bình Bình hỏi cô ấy bây giờ đang ở đâu, ai biết điện thoại vừa lấy ra, Chu An Bình không biết từ đâu đột nhiên chạy tới, dang tay ra, trực tiếp ôm lấy anh, mặc kệ nước mưa dính trên áo, dọa Nhạc Nho nhảy dựng.

“Chu An Bình!”

Nhạc Nho vô ngữ nhìn cô bé một cái, phát hiện nha đầu này dầm mưa chạy tới, mặc dù họ đang đứng cạnh cửa hàng nhỏ bên đường gần trường có mái che phía trên, nhưng anh vẫn là lo lắng Chu An Bình bị mưa làm ướt.

Có lẽ cô ấy đã bị dính mưa khi chạy từ lớp ra cổng trường, phần tóc mái bị dính trên trán ướt đẫm.

Nhạc Nho vội vàng cởi khóa áo mưa, mặc dù có chút do dự nhưng anh vẫn kéo Chu An Bình ở bên cạnh, đưa tay ôm chặt lấy vai cô, giống như đại bàng lớn đang dang rộng đôi cánh che chở đại bàng nhỏ, đưa cô chạy thật nhanh trong cơn mưa nặng hạt.

Trong cơn mưa, Chu An Bình cô nương này cười không kiềm chế được: “Em mong cơn mưa này lớn hơn một chút! Lâu hơn một chút! Em thật sự rất vui mừng!”

“Em điên hả?!”

Nhạc Nho cảm thấy cô nương này đầu óc kì lạ, hiện tại mưa còn chưa đủ lớn sao? Nếu còn mưa lớn hơn thì họ làm sao di chuyển được nữa?

Nhưng Bình Bình cảm thấy cô chỉ muốn phát điên, có thể được Nhạc Nho che chở như vậy, làm sao mà không thích được!?

Cùng lúc đó, ở bên kia Nhạc Ngưỡng cùng Tống Dịch lần lượt tiễn các học sinh về nhà, làm xong nhiệm vụ ở đây, nhiệm vụ khác từ trung tâm chỉ huy lại tới.

Hóa ra là ở vùng ven sông bên kia có một cái vườn rau, ở đấy còn mấy hộ nông dân cần được di dời khẩn cấp. Điều này khiến Nhạc Ngưỡng không khỏi nhớ tới trận lũ lụt năm ngoái, họ cũng đã di dời những hộ gia đình đó.

Nói như thế nào bây giờ? Di dời người thì dễ dàng, nhưng mấy hộ dân kia thì không dễ thuyết phục, điều này làm Nhạc Ngưỡng có chút đau đầu.

Tống Dịch thấy cô sắc mặt không tốt, hỏi một câu: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, đi rồi sẽ biết, đi thôi.”

Cô hít một hơi thật sâu, cùng anh lái xe tới đó với tốc độ an toàn nhanh nhất.

Vùng ven sông cách chỗ họ không xa, tất cả đều nằm trong khu vực quản lý của sở cho nên lái xe không bao lâu đã đến. Nhạc Ngưỡng cùng Tống Dịch đến, thấy Tiểu Từ mặt đầy nôn nóng đang đứng ở đó, chân tay có chút luống cuống.

Nhạc Ngưỡng nhìn về hướng Tiểu Từ, thấy ngôi nhà gỗ đơn sơ trong vườn rau phía sau có không ít người vây quanh, tuy cách xa nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng cãi vã phát ra từ đó.

Nhạc Ngưỡng nhanh chóng đi đến bên cạnh Tiểu Từ, Tiểu Từ thấy cô đi tới, chào hỏi, ánh mắt lại lướt qua Tống Dịch. Lúc này cả người bọn họ đều mặc áo mưa, mưa rơi lộp bộp trên mặt.

Tuy rằng gió đã yếu đi một chút, nhưng vẫn tồn tại những nguy hiểm nhất định.

Nhạc Ngưỡng không tự chủ được tăng âm giọng hỏi: “Khuyên nhủ không có hiệu quả sao?”

Tiểu Từ theo sát lắc đầu, tầm mắt hướng vào căn nhà gỗ phía trước: “Tùng ca và những người khác còn đang thuyết phục, bọn em ngay từ đầu đã tới nơi này, nhưng hai vợ chồng kia như thế nào cũng không chịu dời đi.”

Nhạc Ngưỡng đã sớm dự đoán được chuyện này, bởi vì năm trước vào thời điểm xảy ra lũ lụt, bọn họ đã tới khuyên can mấy hộ gia đình này nhưng họ cứ cố chấp không chịu dời đi.

Họ cho rằng vùng đất này vẫn còn cách xa bờ sông, bên bờ sông lại có đập chắn nước, căn bản sẽ rất ít bị ảnh hưởng. Bọn họ đều dựa vào trồng rau để kiếm sống, nói trắng ra là muốn đòi chính phủ một khoản trợ cấp nhất định thì mới chấp nhận dời đi.

Mấy hộ gia đình ở đây tất cả đều như vậy.

Năm ngoái, lũ vượt qua con đập và làm ngập diện tích ruộng rau, lúc đó họ mới chịu dọn đi.

Nhưng hiện tại thời tiết này không thể so với trận lũ năm ngoái, nơi này địa hình thấp, lại không có cây cối chắn gió, căn nhà gỗ của họ có thể gặp phải tai họa lớn chỉ trong một đêm, nếu nguy hiểm đến tính mạng thì thật khôn lường.

Cho nên phía trên mới đưa ra mệnh lệnh sắp xếp người dân di tản đi nơi khác an toàn hơn, nhưng lần khuyên giải này lại vẫn chưa thành công.

Nhạc Ngưỡng thấy họ không biết tốt xấu như vậy, cũng không có nhiều kiên nhẫn tiếp tục tranh luận với họ, sau khi đi đến bên cạnh đồng nghiệp của cô là Tùng Tùng, cô liếc nhìn cặp vợ chồng trong ngôi nhà gỗ rồi nói thẳng: “Hai ngươi vẫn không chịu di tản? Nếu không dời đi, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc ấy dù có cấp bách thì cảnh sát cũng không kịp tới cứu hộ. Hai người đang đùa với mạng sống của chính mình đó! “

Cô đang nói chuyện rất nghiêm túc, nhưng hai người trung niên lại không có chút lay chuyển gì, tóm lại chỉ có một câu: “Đây là nhà của tôi, tôi dọn đi rồi thì nhà phải làm sao? Ai sẽ bồi thường thiệt hại cho chúng tôi? Chính phủ sẽ chấp nhận trợ cấp cho chúng tôi đủ sống sao?! Các người nói chuyện còn có công lý không vậy? Hơn nữa, chúng tôi phải trả tiền cho ngôi nhà mà chúng tôi sẽ ở tạm sau khi chúng tôi sơ tán đi, vậy tôi phải tìm ai chi trả đây! “

Nhạc Ngưỡng không muốn nghe thêm bất cứ lý do thoái thác nào nữa, bởi vì cho dù cô có thuyết phục thế nào, bọn họ cũng chỉ có một ý đồ, chính là nhận đủ tiền trợ cấp, nếu không dù có nghiêm trọng đến mấy cũng không nghe lời.

Không chỉ có hai vợ chồng ngoan cố này, mà ba hộ gia đình còn lại cũng nhất quyết cắn răng chịu đựng, giống như nếu cùng nhau hợp lực thì sẽ nhận được trợ cấp nhiều hơn vậy!

Nếu có thể, Nhạc Ngưỡng thật sự muốn cưỡng chế đưa bọn họ đi vì tội cản trở người thi hành công vụ. Cô vốn đã rất vất vả rồi, nay nhìn thấy mấy đồng nghiệp vẫn đang dầm mưa khổ sở vì mấy chuyện gây sự vô cớ của những người này, cô càng tức giận hơn.

Cô đang rất bực bội, liền chụp một bức ảnh về căn nhà gỗ này, cô nghĩ chỉ còn cách này, một tấm ván của ngôi nhà bị bong ra đã được chụp lại!

Nhưng Nhạc Ngưỡng bị loạng choạng vì một cú tát bất ngờ rơi xuống, trọng tâm không ổn định nên suýt nữa té ngã xuống đất.

Sau đó, người phụ nữ nông dân kia hét lên, “Ý nghĩ của cô là gì? Cô đang cố tình nói nhà của tôi xuống cấp trầm trọng?”

Nhạc Ngưỡng nhìn người đàn bà chằm chằm không nói nên lời, gầm lên: “Bà còn sức mà la làng với tôi sao? Nhìn chất lượng nhà bà đi. Không biết hôm nay mưa to như thế nào sao? Nếu xảy ra chuyện gì, hai vợ chồng bà sẽ làm thế nào? Một ngôi nhà với chất lượng đáng lo ngại như vậy, chỉ cần sức gió lớn hơn một chút thì sẽ bị thổi bật hết? Các người có đầu óc không? Tiền bạc hay tính mạng là quan trọng?! “

Cô không nhịn được mắng, Tiểu Từ thấy cô đang dần mất bình tĩnh nhanh chóng kéo Nhạc Ngưỡng lại xoa dịu: “Chị Ngưỡng Ngưỡng, đừng tức giận, chúng ta từ từ nói.”

“Chuyện này còn có thể từ từ nói sao? Nhân lực, vật lực của chúng ta dùng vào để lãng phí sao? Vẫn còn rất nhiều việc đang chờ cảnh sát chúng ta xử lý. Chỉ vì bọn họ tham lam coi thường tính mạng của mình và của những người khác mà kéo chân chúng ta ở lại đây, mất rất nhiều thời gian. Đây là một vấn đề lớn, hãy để họ tự nghĩ, già đầu rồi, phải chịu trách nhiệm cho những gì sẽ xảy ra! “

“A, cô nói chuyện kiểu gì thế? Tôi nói cho các người biết, khoác lên người bộ cảnh phục này, các người phải làm tròn bổn phận của mình.”

Nhạc Ngưỡng thật muốn dùng gạch nhét vào miệng người phụ nữ kia. Ngay khi Nhạc Ngưỡng đang chuẩn bị nổi điên, Tống Dịch đột nhiên bước đến, anh chặn Nhạc Ngưỡng lại phía sau, nhìn về phía hai vợ chồng người đàn bà kia và thuyết phục một lần nữa về tác hại của thời tiết khắc nghiệt.

Ngay cả khi anh cố gắng nhẹ nhàng giải thích cho họ như vậy, lão chồng còn trừng mắt dựng lên vẻ mặt cau có không kiên nhẫn, Nhạc Ngưỡng không biết lửa giận từ đâu mà ra, đẩy Tống Dịch sang một bên rồi chỉ thẳng vào mặt đôi vợ chồng đó: “Nếu các ngươi còn không sơ tán, ta sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế đưa hai người đi! Đến lúc đó mặc kệ các người có đồng ý hay không. Vì ai đứng đây đều sẽ thấy chúng tôi không làm sai!”

Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, thuyết phục không xong thì chỉ có biện pháp cứng rắn mới giải quyết được tình trạng trước mắt, tuy nhiên đây không phải là biện pháp cuối cùng, bất đắc dĩ họ mới phải thực hiện việc này.

Không ngờ những lời này lại hoàn toàn khiến người đàn bà kia nổi điên, bà ta lao lên và giáng cho Nhạc Ngưỡng một cú đấm, động tác bất ngờ này khiến Nhạc Ngưỡng không kịp phòng thủ, cô lập tức che mặt vì đau, một cơn đau lan ra từ sống mũi.

“Bà làm gì vậy!”

Âm lượng của Tống Dịch đột nhiên tăng lên, khiến mọi người có mặt giật mình bất ngờ, lúc này, cánh cửa căn nhà gỗ lại bị đẩy ra, họ vô thức quay đầu lại, nhìn thấy một người ngoài dự đoán xuất hiện – Trần Bạc Viễn.