Edit: Gió

Beta: Đá Bào

Ảnh: Pinterest

Trong lòng Nhạc Ngưỡng, đời này cô luôn tâm niệm rằng mình sẽ gả cho Trần Bạc Viễn, những người khác, bản thân cô chưa từng nghĩ đến.

Nói cô cố chấp cũng được, bảo cô ngu ngốc cũng chẳng sao, cô cứ sống chết ở một gốc cây như thế đấy.

Nhưng cô và Trần Bạc Viễn chính thức hẹn hò đến giờ, còn chưa tới hai tháng.

Vì vậy cô đề cập với bố mẹ về chuyện kết hôn với Trần Bạc Viễn, Lộ Tĩnh Chi là người đầu tiên phản đối: “Con đây là đang muốn nháo loạn đúng không?!”

Nhạc Ngưỡng đoán bố mình cũng sẽ có phản ứng như vậy, vì vậy cô không nhảy dựng lên như trong bình thường, mà là rất bình tĩnh giải thích với bố mẹ: “Bố, mẹ, con muốn kết hôn với Trần Bạc Viễn không phải là suy nghĩ bồng bột nhất thời, con đã suy nghĩ rất lâu rồi. Vốn dĩ khi bọn con bắt đầu ở bên nhau cũng vì chuyện kết hôn!”

“Ngưỡng Ngưỡng à, con vẫn còn trẻ, chưa hiểu được, kết hôn trong chớp nhoáng thực sự không phải điều hay ho gì, bây giờ hai đứa mới hẹn hò chưa được bao lâu đã muốn kết hôn? Hôn nhân là chuyện của cả đời, mẹ và bố con không thúc giục con, đợi đến khi thời điểm thích hợp thì…….”

“Mẹ, con và Trần Bạc Viễn yêu nhau là trên tiền đề của hôn nhân, chẳng lẽ mẹ còn không hiểu rõ Trần Bạc Viễn sao? Gia đình anh ấy bố mẹ cũng biết rõ rồi, nếu đã rõ ràng như vậy rồi thì kết hôn sớm kết hôn hay muộn không phải đều giống nhau sao?”

Mặc dù Nhạc Ngưỡng nói như vậy không sai, nhưng Lộ Tĩnh Chi vẫn luôn cảm thấy không ổn.

Nhạc Ngưỡng nhìn Nhạc Thừa Du vẫn luôn không lên tiếng, đặt sự chú ý lên người ông, nắm lấy cánh tay ông, nói: “Bố, con không phủ nhận hầu hết nguyên nhân khiến con muốn kết hôn lúc này là vì ông Trần, bố mẹ cũng đều biết ông Trần muốn được nhìn thấy Trần Bạc Viễn thành gia lập nghiệp đến nhường nào, như vậy ông ấy có đi….cũng đi một cách yên lòng.”

“Đương nhiên đây chỉ là một trong số những nguyên nhân mà thôi, còn có một phần nguyên nhân là do con, con thực sự thích Trần Bạc Viễn, đối với con mà nói, bây giờ kết hôn không có gì là không ổn thỏa cả. Hơn nữa con đường con đã chọn, dù cho hậu quả như thế nào, con cũng chấp nhận.”

“Bố mẹ, con cũng không còn nhỏ nữa rồi, con có cách nhìn và suy nghĩ của riêng mình, bố mẹ đừng quá lo lắng, con khẳng định con đã suy nghĩ vô cùng kỹ lưỡng rồi.”

Cô nắm lấy tay Lộ Tĩnh Chi, đôi mắt màu hổ phách cứ như vậy mà nhìn bà, mong rằng bà cho phép, có thể hiểu được tâm tình của cô.

Trầm mặc nửa này, chỉ nghe thấy Nhạc Thừa Du thở dài một hơi.

Bố mẹ lo lắng chẳng bao giờ là thừa thãi cả, bọn họ theo thói quen đứng ở góc độ của người từng trải đưa cho Nhạc Ngưỡng lời khuyên, nhưng có rất nhiều sự việc không thể tránh được hiện thực và ‘ngoài ý muốn’.

Dù đã dự liệu trước, cũng không thể chắc chắn được kết quả.

Lộ Tĩnh Chi trong khoảng thời gian ngắn ngủi này như đã suy nghĩ rất nhiều, bà nhìn thẳng Nhạc Ngưỡng mà hỏi: “Ngưỡng Ngưỡng, con nói cho mẹ nghe, con thực sự muốn kết hôn, sinh con với Trần Bạc Viễn sao? Thực sự đã suy nghĩ kỹ càng rồi sao?”

Nhạc Ngưỡng nghe bà nói vậy, biết là bà đã đồng ý rồi, vì thế gật đầu một cách chắc chắn, dùng giọng điệu nghiêm nghiêm túc trả lời bà: “Mẹ, con muốn kết hôn với anh ấy, muốn cùng anh ấy sinh con, giống như bố mẹ ở bên nhau vậy.”

Lòng Lộ Tĩnh Chi xao động, vỗ vỗ lưng Nhạc Ngưỡng: “Được, nếu con đã suy nghĩ kỹ rồi, mẹ cũng không nói nhiều nữa.”

Nhạc Ngưỡng vô cùng vui vẻ, cô cứ tưởng rằng bản thân mình phải bị giày vò mất vài ngày, sở dĩ cô chọn ngày hôm nay nói chuyện này chỉ là để ‘khởi động’ một chút, thậm chí là cô đã chuẩn bị xong việc kéo Trần Bạc Viễn cùng đến.

Nhưng chẳng đến nửa ngày, cô đã thuyết phục được bố mẹ rồi.

Chỉ cần bố mẹ đồng ý, chuyện về sau đều dễ giải quyết rồi.

Hôm đó Nhạc Ngưỡng trực ban buổi tối, sau khi được bố mẹ đồng ý, cô không chờ đợi được mà lấy điện thoại ra định báo tin tốt cho Trần Bạc Viễn, nhưng nghĩ ngợi một chút lại dừng lại.

Cô muốn tự mình trực tiếp nói chuyện này cho anh biết, mà không phải là nói qua điện thoại.

Mấy dòng chữ ngắn ngủi căn bản không đủ biểu đạt hết cảm xúc của cô!

Vì thế cô kìm lại xúc động, đợi khi nào Trần Bạc Viễn đến đón mình thì nói sau.

Lại không ngờ Trần Bạc Viễn gửi tin nhắn cho cô, nói rằng một chi nhánh của Xạ Kích Quán hôm nay tu sửa, anh phải qua đó xem tình hình, vì vậy hôm nay anh không qua đón cô được.

Nhạc Ngưỡng ngẩn người, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Nhưng hôm nay cô trực ca tối, tan làm cũng đã muộn rồi, bình thường nếu như vậy cô sẽ ở lại đơn vị đến sáng luôn.

Song, nếu hôm nay cô không thể trực tiếp nói tin tức tốt này cho Trần Bạc Viễn, trong lòng không thể bình tĩnh lại được, thậm chí còn chẳng có tâm tình làm việc.

Đồng nghiệp thấy cô tâm hồn ở trên mây, còn tưởng cô có tâm sự gì, hạ giọng tỉ mỉ hỏi han: “Nhạc Ngưỡng, chị có chuyện gì sao? Nhìn chị như đang có chuyện trong lòng vậy.”

Nhạc Ngưỡng nhìn cậu ấy, từ từ thu lại cảm xúc trên mặt, sau đó nhìn đồng hồ, lời còn chưa nói, đã nghe thấy tiếng đồng hồ vang lên, đã đến giờ rồi.

Đồng nghiệp bên kia lập tức vui vẻ không thôi mà đứng dậy: “Yeee! Tan làm! Về nhà ngủ thôi!”

“Bây giờ cũng đã mấy giờ rồi chứ, ở lại đến sáng rồi về, dù sao ngày mai buổi chiều mới phải đến đơn vị mà.”

Mấy người đồng nghiệp cùng trực ban đã bắt đầu dần dần thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà rồi, còn lại người nghỉ thì nghỉ, người thay ca thì cứ thay ca.

Mà Nhạc Ngưỡng chống cằm tâm tư hỗn loạn, chẳng buồn động đậy.

Trùng hợp lúc này cô nhận được tin nhắn của Trần Bạc Viễn: “Tan làm chưa em? Anh cũng vừa về đến nhà, hôm nay ở Xạ Kích Quán cả ngày, có hơi nhiều việc một chút.”

Nhìn tin nhắn Nhạc Ngưỡng có chút ngỡ ngàng, cô cứ tưởng Trần Bạc Viễn lúc này đã ngủ rồi, không ngờ mới vừa về đến nhà.

Bình thường như hôm nay cô trực buổi tối sẽ ở đơn vị luôn, không cần Trần Bạc Viễn đến đón.

Vì vậy hôm nay Trần Bạc Viễn trực tiếp về nhà.

Lúc này trong đầu cô đột nhiên lóe ra một suy nghĩ, hỏi thêm Trần Bạc Viễn một câu: “Anh về nhà cũ hay là căn hộ kia vậy?”

Muộn như vậy căn bản Trần Bạc Viễn lo sẽ làm ông Trần tỉnh giấc, tám, chín mươi phần trăm sẽ về căn hộ kia.

Qua vài giây Trần Bạc Viễn trả lời, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, anh về căn hộ kia.

Người đồng nghiệp đang định đi rót nước thấy Nhạc Ngưỡng vô cùng vội vàng, bèn ở phía sau hỏi một câu: “Ngưỡng Ngưỡng không phải em định ở lại đơn vị sao?”

Nhạc Ngưỡng vẫy vẫy tay, vừa gọi xe vừa đáp: “Em có chút việc phải về nhà trước.”

Cô đến thẳng căn hộ kia của Trần Bạc Viễn, chuông cửa vang lên chưa đến ba giây, Trần Bạc Viễn đã ra mở cửa rồi.

Nhìn thấy Nhạc Ngưỡng anh vô cùng ngạc nhiên, dường như không ngờ trước được mà nhìn cô: “Ngưỡng Ngưỡng? Sao em lại qua đây thế?”

Nhạc Ngưỡng cười cười, lách người qua chỗ trống còn lại đi vào, sau đó ôm lấy Trần Bạc Viễn, vui vẻ không thôi: “Em đến nói cho anh một chuyện, em nói với bố mẹ chuyện kết hôn của chúng mình rồi.”

Trần Bạc Viễn ngẩn người, sắc mặt có chút thay đổi: “Chú dì….nói thế nào? Chuyện này nên để anh đến nói, mà không phải….”

“Trời ơi, em nói hay anh nói đều như nhau mà, dù sao thì không phải chúng ta đã quyết định sẽ kết hôn rồi sao? Hơn nữa bố mẹ em cũng đều đồng ý cả rồi! Thật đấy! Thật sự đã đồng ý rồi!”

Trần Bạc Viễn nhìn Nhạc Ngưỡng vui vẻ như một đứa trẻ, không hiểu sao lòng anh lại có vài phần đau lòng.

Trước mặt Nhạc Ngưỡng, anh luôn chậm trễ một bước.

Anh cảm thấy bản thân mình suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không theo kịp nhịp của Nhạc Ngưỡng, dẫn đến việc dù là đau buồn hay vui sướng, cô luôn là người đi trước anh.

Cô gái này, có phải bị ngốc hay không vậy?

Nhạc Ngưỡng thấy Trần Bạc Viễn không nói lời nào, khó hiểu mà nhìn anh: “Sao vậy? Anh không vui sao?”

Sắc mặt Trần Bạc Viễn thay đổi, lập tức lắc đầu: “Sao anh lại không vui được chứ! Anh vô cùng vui vẻ! Chỉ là….chuyện kết hôn nên để anh nói với bố mẹ em. Ngưỡng Ngưỡng, là anh muốn cưới em, dù cho gia đình em có đưa ra điều kiện gì anh cũng đều có thể làm được.”

“Hơn nữa em là con gái duy nhất trong nhà, không thể chịu thiệt thòi, có một số thứ không thể thiếu được.”

Nhạc Ngưỡng nghe anh nói thì cười vui vẻ: “Chúng ta không cần phải nghĩ đền những thứ có hay không đều ấy nữa, cũng không nhất định phải giống người khác, quá phiền phức.”

Trần Bạc Viễn xoa xoa đầu cô: “Cả lễ cầu hôn em cũng không muốn sao?”

Nhạc Ngưỡng hơi sững người, mìm cười.

Cái gọi là lễ cầu hôn, Nhạc Ngưỡng cảm thấy không quá quan trọng, cô chưa từng để nó trong lòng qua. Cô luôn nghĩ rằng đó đều là những cảnh chỉ xuất hiện trong phim ảnh, tiểu thuyết, khiến người đọc, người xem cảm động mà thôi.

Mà bản thân cô chỉ muốn kết hôn với Trần Bạc Viễn, cầu hôn hay không cũng không sao cả.

Nhưng cô còn chưa mở miệng đã bị Trần Bạc Viễn nắm tay dắt vào nhà rồi.

Vừa đến phòng khách, cô đã nhìn thấy bên trong tràn ngập bóng bay và hoa tươi, đương nhiên còn có cả những cây nến quen thuộc.

Tiếc là những cây nến ấy chưa được đốt lên, chỉ là được đặt lên mặt đất.

Cô có chút ngạc nhiên, nhìn vào mắt Trần Bạc Viễn.

Trần Bạc Viễn cười xấu hổ, giải thích: “Thực ra đây là chuyện của hai ngày nữa, vốn dĩ anh định nói chuyện với bố mẹ em xong rồi mới chính thức thực hiện, nhưng không ngờ em lại qua đây trước, nếu đã như vậy, em ở đây đợi anh một chút.”

Anh nhẹ hôn cô, rồi đi đến bên cạnh lấy chiếc bật lửa, đốt một cây nến trước, rồi dùng nó để đốt những cây còn lại.

Nhạc Ngưỡng nhìn bóng lưng anh, đầu mũi đột nhiên vô cùng chua xót, hốc mắt không khỏi nóng lên, thậm chí tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.

Cô biết, đây là tâm ý của Trần Bạc Viễn.

Anh đốt từng cây nến một cho đến khi tất cả đều được thắp lên, sau đó tắt đèn trong phòng, cả căn phòng tràn ngập không khí ấm áp xuất hiện ngay trước mắt cô.

Trong đôi mắt Trần Bạc Viễn có chứa ánh sáng của ngọn nến, ánh mắt Nhạc Ngưỡng nhìn xuống lòng bàn tay anh.

Anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, quỳ một chân xuống, giống như tình tiết trong phim vậy, giọng điệu hiện rõ sự vụng về, lại có cả chút căng thẳng, từng câu từng chữ chân thành nói: “Ngưỡng Ngưỡng, em có nguyện ý gả cho anh không?”

Trong kế hoạch của Trần Bạc Viễn, lễ cầu hôn này sẽ có sự chứng kiến của không ít người thân, bạn bè thân thiết, anh cũng sẽ chuẩn bị rất nhiều quà và hoa. Anh biết Nhạc Ngưỡng không để ý những thứ ấy, nhưng vì không có kinh nghiệm, anh lựa chọn một phương thức tuy bình thường, nhưng lại có thể biểu đạt được toàn bộ tâm ý của mình.

Anh muốn Nhạc Ngưỡng trở thành cô gái nhỏ hạnh phúc nhất, có tất cả trong tay.

Đây là những thứ cô nên có được, cũng là lời cảm ơn của anh dành cho cô.

Lúc này Nhạc Ngưỡng đã khóc không thành tiếng, nhưng cô vẫn đưa bàn tay ra, nhìn Trần Bạc Viễn chầm chậm đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út kia, khoảnh khắc ấy, hình ảnh của nhiều năm về trước lại hiện lên trong suy nghĩ của cô, đó là lần đầu tiên cô có suy nghĩ muốn gả cho Trần Bạc Viễn.

Lúc ấy cô vẫn đang độ tuổi xem thần tượng của mình trên phim, mỗi ngày đầu óc đều tưởng tượng đến các tình tiết trong phim thần tượng, tưởng tượng có một ngày Trần Bạc Viễn ngồi trên một chiếc xe sang trọng đưa cô đến một tiệc cưới hoa lệ, sau đó ở trước mặt tất cả mọi người đánh khúc dương cầm dành cho cô, thâm tình quỳ trước mặt cô cầu hôn.

Xung quanh đều là những ánh mắt ngưỡng mộ!

Suy nghĩ này khiến Nhạc Ngưỡng vô cùng vui vẻ!