An Nghỉ đứng trong thang giếng, dây xích cũ kỹ rỉ sét phát ra những âm thanh kẽo kẹt.

Ánh đèn vàng tối tăm trên hành lang xuyên thấu qua song sắt trên cửa thang chiếu rọi vào, từng luồng sáng như rào chắn trong ngục giam, cắt xẻ khuôn mặt và thân thể cậu thành từng khối.
Thang giếng ầm ầm dừng lại, An Nghỉ dùng sức kéo cửa sắt ra, nện bước nặng nề đi ra ngoài.

Trên hành lang sâu hun hút đứng tụ tập tốp năm tốp ba từng nhóm người, bọn họ châu đầu ghé tai thì thầm gì đó, tựa như tiếng côn trùng ong ong kêu vang, An Nghỉ nghe không rõ họ nói gì.
Cậu vừa mới bước một bước, mọi người trước mắt đột ngột quay lại —— những gương mặt không có ngũ quan trống trơn trầm mặc, tựa như bị ấn nút tạm dừng, phóng đến cậu từng ánh nhìn trống rỗng.

An Nghỉ chết lặng đi về phía trước, lướt qua bên người bọn họ, tới cuối hành lang, đẩy cửa phòng, một mùi hương chết chóc nồng nặc, mãnh liệt ập vào mặt cậu.
Mẹ cậu nằm trên giường bệnh, tay chân bị khóa chặt —— những thứ đó thật sự không cần thiết, bởi bà đã suy yếu đến cực hạn, dáng vẻ tiều tụy, thần chí không rõ, ngay cả hô hấp cũng mỏng manh tới mức không cảm nhận được.
Dường như nhận thấy tầm mắt của An Nghỉ, người mẹ đã khô kiệt của cậu bỗng nhiên khẽ mở hé mí mắt.

Tròng mắt bà xám trắng, không biết còn dư lại bao nhiêu thị lực, lại chuẩn xác bắt được vị trí của An Nghỉ.

Bà nở nụ cười, ngón tay giật giật, giống như cách không khí vuốt ve tóc cậu.
Mẹ vẫn luôn thích mái tóc dài mềm mại của cậu, vậy nên từ sau lần đó cậu chưa bao giờ cắt tóc.
Từ sau lần đó? Trong lòng An Nghỉ dâng lên tia nghi hoặc mỏng manh —— Sau lần nào?
Lúc này, mẹ cậu đang nằm trên giường bỗng nhiên khẽ động đậy môi, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ.
Nhưng tiếng gió quá lớn, An Nghỉ nghe không rõ.
Cậu nôn nóng nhào tới phía trước, muốn nghe rõ lời nói nơi đầu môi bà, nhưng xung quanh bỗng nhiên tràn đến rất nhiều người —— Oneear, Lid, Điền An, Hồng Trà… Bọn họ giữ chặt chân tay An Nghỉ, nói cậu không được tới gần giường bệnh.
“Nguy hiểm…”
“Có lẽ sẽ biến dị…”
“Đừng tới quá gần…”
Tiếng người hỗn loạn và tiếng gió chồng lên nhau, che lấp lời nói cuối cùng của mẹ.

An Nghỉ cuống đến độ chảy nước mắt, liều mạng muốn bổ nhào đến bên người mẹ cậu đang hấp hối.
Sau đó cậu bỗng nhiên nhận ra —— trạm tị nạn sao có thể có gió?
Vì thế, An Nghỉ tỉnh dậy.

Cậu mở to mắt, có chút mê man nhìn trần nhà, toàn thân trên dưới đau nhức như bị chia năm xẻ bảy, là hậu quả của việc sử dụng cơ bắp quá độ.

An Nghỉ chậm rãi ngồi dậy, trong bụng phát ra tiếng sôi ùng ục, cậu nhìn trái ngó phải —— thấy chính mình đang nằm trong góc tường, gối lên áo khoác của Phế Thổ, tầm mắt bị một cái bàn làm việc lớn dựng ngang ngăn cách.

Cậu gắng sức quỳ dậy, đưa mắt qua mép bàn nhìn ra ngoài —— có vài người biến dị đang nghỉ ngơi ở góc phòng bên kia.
Cậu bỗng hiểu ra tại sao mình lại mơ thấy mẹ.

Là mùi.

Thứ mùi hương do thân thể bị độc tố phóng xạ ăn mòn, mãi không thể tan đi.
An Nghỉ bỗng thấy có chút nhớ nhà.
Máy móc tính toán kích thước xung quanh, An Nghỉ nghĩ tòa cao ốc này có lẽ là một công ty, tầng lầu nơi bọn họ đang ở là một văn phòng mở.

Kính thủy tinh ngăn cách giữa các phòng đơn đã sớm vỡ vụn, rơi vãi đầy đất, khắp tường là những vệt máu khô đỏ sậm.

Đêm qua cậu và Phế Thổ tránh mặt những người khác chắp vá ra cái góc nghỉ ngơi này —— hai người đều mệt không chịu được, An Nghỉ bỏ qua công đoạn mát xa cẳng chân và cơ bụng vẫn còn hơi co rút, đói đến mức da bụng dán vào da lưng, ngay cả lương khô cũng trở nên ngon miệng hơn hẳn.
Sau khi ăn xong, cơn buồn ngủ dâng lên.

Tiềm thức An Nghỉ cảm thấy không thể chợp mắt giữa một bầy sói đói như vậy, nhưng rồi rất nhanh đã thiếp đi.
Một giấc này ngủ đến suốt nửa ngày.
Lúc này, Phế Thổ từ ngoài cửa đi vào.

Mấy người biến dị cũng không quá để ý đến hắn —— Phế Thổ đã cạo râu, rửa mặt sạch sẽ —— có lẽ còn tắm qua một lượt, cả người thần thanh khí sảng, mái tóc nâu ướt sũng được vuốt ra sau đầu, mi mạo sắc nét tràn ngập hơi ẩm, nhìn vừa trẻ trung vừa anh tuấn.

Trái tim An Nghỉ nảy lên thình thịch.
Phế Thổ đi tới, ngồi xổm trước mặt An Nghỉ, nhặt áo khoác trên mặt đất treo sang một bên.

Hắn chỉ mặc một cái áo mỏng màu xám trắng, vải áo bị cơ bắp rắn chắc căng chặt hiển lộ những đường cong no đủ mê người.


Hắn cúi đầu nói: “Không ngờ chỗ này lại có rất nhiều nước, tuy không phải nước sạch, nhưng tôi đã đun một nồi to lọc lấy phần chưng cất, đa số kim loại nặng hẳn đã được loại bỏ, có thể dùng để tắm rửa.”
An Nghỉ không hề phản ứng, vẫn mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn hắn.
Phế Thổ không nghe thấy cậu trả lời, có chút kỳ quái nhìn cậu: “Sao vậy, vẫn còn đói bụng muốn ăn à?”
An Nghỉ cảm thấy cả người mình toàn mồ hôi đất cát lấm lem vô cùng, vội vã bò dậy: “Em… Em đi tắm trước đã.”
Phế Thổ túm lấy cậu: “Để bụng đói đi tắm không tốt, ăn hai miếng trước đi.”
An Nghỉ chỉ đành co quắp ngồi lại chỗ cũ, trong tay cầm lương khô, nước cũng không uống một ngụm nào cúi đầu gặm đồ.
Phế Thổ cảm thấy cậu có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ ra vấn đề, chỉ hỏi: “Dê của em đâu, không cần cho ăn à?”
An Nghỉ lấy vật nuôi điện tử ra, dùng ngón tay chọc lên mông dê đánh thức nó dậy, cho nó ăn chút cỏ khô, sau đó để máy cạnh cửa sổ bổ sung pin năng lượng mặt trời.
Nhìn dê con xù lông dưới ánh nắng, An Nghỉ mới lưu luyến đứng dậy, dặn Phế Thổ nhất định phải trông nom nó cẩn thẩn, sau đó một mình đi tới nhà vệ sinh công cộng ở khúc rẽ.
Cậu đứng trước tấm gương phủ bụi thật dày, cởi quần áo ra xếp gọn một bên —— lại vươn tay hơi dùng sức, nhìn cơ bắp nhô lên, cúi đầu vỗ vỗ cái bụng nhỏ bằng phẳng, muốn tìm ra chút dấu vết cơ bụng.

Sau đó cậu cuốn toàn bộ mớ tóc dài ra sau đầu, muốn nhìn thử xem bản thân để tóc ngắn sẽ trông như thế nào.
Nếu không phải là cậu, nếu khi đó người được chọn không phải cậu, Phế Thổ cũng sẽ cùng những người khác trong trạm tị nạn làm tình sao? Cậu bỗng nhiên nghĩ như vậy.
Ý nghĩ này một khi xuất hiện, không thể khống chế được mà bắt đầu lan rộng —— hắn chọn cậu, thật sự chỉ vì đổi lấy tài nguyên cần thiết để rời đi sao?
Nếu không phải, hắn nhìn thấy điểm gì ở cậu? Cậu không cao lớn tuấn mỹ, cũng không đặc biệt thông minh, còn thường xuyên bị ghét bỏ vì yếu ớt hay khóc nhè.

Phế Thổ rốt cuộc thích điều gì ở cậu?
Không đúng, hắn cũng chưa từng nói hắn thích cậu.

Nhưng nếu không thích, tại sao hắn còn muốn dẫn cậu đi cùng, tặng cậu dê con, còn giúp cậu đun nước tắm.
An Nghỉ vò đầu, dùng nước ấm thấm ướt tóc dài, nhẹ nhàng rửa trôi rất nhiều bùn đất và suy nghĩ mông lung.
Tắm rửa xong, An Nghỉ cả người hồi máu sống lại, ác mộng cũng bị cậu hoàn toàn quẳng ra sau đầu.

Cậu khẽ khàng ngâm nga trở về phòng, vừa đến ngoài cửa đã nghe thấy bên trong có tiếng la hét ầm ĩ.
An Nghỉ đẩy cửa, phát hiện không ít người biến dị đã trở lại, chỉ là Số 2 và 29 mà cậu quen mặt đều không có ở đó.


Bọn họ tạo thành một vòng tròn, hưng phấn dị thường, trong không khí nồng nặc mùi máu tươi.
Cậu hơi ngây người, kiễng chân ngó vào giữa vòng tròn nhìn thử, thình lình chạm mắt với một nhân loại.
Nhân loại kia hẳn là lữ nhân đơn độc bị cuốn vào bão cát, cả người dơ bẩn kiệt sức, từ đầu gối trái trở xuống đã trống rỗng, hoàn toàn đánh mất năng lực hành động.

Trong một thoáng An Nghỉ đã hiểu ra —— tuy không nhất định phải uống máu, nhưng khát vọng đối với huyết sắc tố của người biến dị cao cấp không thua bất cứ một sinh vật biến dị nào trên mảnh đại lục này.

Nhân loại kia dù sao cũng đã mất khả năng sinh tồn trên Phế Thổ, còn chẳng bằng hy sinh để những kẻ này bớt thèm khát.
Trực giác của An Nghỉ nói với cậu phải lập tức quay mặt tránh đi, nhưng đôi mắt người lữ hành gắt gao nhìn cậu chằm chằm, khiến cậu khó lòng cất bước.
Lữ nhân bị ấn trên mặt đất, động mạch cổ bị cắt đứt, vô số máu tươi trào ra, hắn phí công bưng lấy vết cắt trên cổ, một bên chân đạp loạn trên mặt đất, mái tóc trong nháy mắt đã bị máu thấm ướt.
Bỗng nhiên, trước mắt An Nghỉ tối đen, cậu rơi vào một bờ ngực dày rộng.

Lòng bàn tay ấm áp của Phế Thổ áp lên mắt cậu, hơi thở sạch sẽ vây lấy xung quanh, mang cậu rời khỏi đó.
“Ngoan —— nhắm mắt lại.” Phế Thổ nói, sau đó cũng che kín hai tai cậu.
Những tiếng gào thét hưng phấn của người biến dị, âm thanh nôn mửa sặc sụa của người xa lạ, cùng với tiếng gió chưa bao giờ dứt đều bị ngăn cách bên ngoài.

Rốt cuộc cũng đã yên tĩnh, An Nghỉ nghĩ như vậy.
Cậu xoay người đối diện với Phế Thổ, ôm eo hắn vùi mặt vào trong lòng hắn —— cuối cùng cũng không còn ngửi thấy mùi vị kia nữa.
Phế Thổ tựa cằm lên đỉnh đầu cậu, dẫn cậu trở lại trong góc phòng, dựa lưng vào sau mặt bàn ngồi xuống.
Qua hồi lâu, âm thanh giãy giụa của nhân loại yếu dần, trận cuồng hoan ngắn ngủi của người biến dị cũng sắp kết thúc.

An Nghỉ gác đầu trên bả vai Phế Thổ, nhẹ giọng hỏi: “Một ngày nào đó, chúng ta… cũng sẽ như vậy sao?”
Phế Thổ nghĩ nghĩ, nói thật: “Có lẽ vậy, nếu không may mắn.

Sợ à?”.

truyện ngôn tình
An Nghỉ gật gật đầu, lại lắc đầu.
Phế Thổ nói: “Không có gì đáng sợ cả, đây vẫn chưa phải cái chết tồi tệ nhất đâu.”
An Nghỉ không hỏi “cái chết tồi tệ nhất” là gì, chỉ hỏi: “Trước nay anh chưa bao giờ sợ sao?”
Phế Thổ trầm mặc một lát, nói: “Có sợ, hơn nữa rất thường xuyên.

Nhưng sợ hãi chứng minh tôi còn tồn tại, những kẻ không biết sợ thường không sống được lâu.”

An Nghỉ ngẩng đầu nhìn hắn —— Phế Thổ tựa hồ nghĩ tới chuyện cũ xa xôi nào đó, lông mi rũ xuống, đôi mắt hơi thất thần, trong lòng hắn ôm An Nghỉ, tựa như ôm một món đồ chơi mềm mại trấn an cõi lòng, kéo đến ngàn vạn suy tư.
“Nơi tôi sinh ra là một trạm dừng chân trên Phế Thổ, cực kỳ đơn sơ, điều kiện rất kém.” Hắn nhẹ giọng nói: “Lúc đó mẹ tôi còn đang mang thai, nhưng bị trạm tị nạn đuổi đi, bởi vì cha tôi trong một đợt xâm lấn của người biến dị đã bị thương, nhưng ông gạt mọi người không nói, đến tận lúc suy biến mới bị phát hiện.

Những người đó sau khi phát hiện thì hoàn toàn hỗn loạn, bọn họ nghĩ đến thời điểm mẹ tôi mang thai, nghi ngờ lúc đó cha tôi đã nhiễm phóng xạ, thế nên trong bụng bà rất có thể chính là… một con quái vật, vậy nên đã đuổi bà ra ngoài.”
Phế Thổ cười lạnh một tiếng: “Khi đó mọi người còn chưa biết người biến dị không có khả năng sinh sản, nhưng kỳ thật có biết hay không cũng không quan trọng, sợ hãi vừa phải có thể khiến người ta tồn tại, nhưng sợ hãi cực điểm sẽ làm người ta phát điên.” Hắn cúi đầu nhìn An Nghỉ —— lại như không hề nhìn, lẩm bẩm nói: “Không phải trước kia em từng hỏi tôi sinh vật biến dị nào đáng sợ nhất sao, lúc đó tôi nói với em, là người.

Thật ra, nhân tâm biến dị, mới là đáng sợ nhất.”
An Nghỉ trầm mặc một lúc, sau đó quỳ dậy, ôm lấy đầu hắn, vỗ về sau lưng hắn.
Phế Thổ cảm thấy động tác trấn an ấu trĩ này cực kỳ buồn cười, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó lại khá có hiệu quả, cũng để mặc cho cậu ôm.
Một lát sau, An Nghỉ bỗng nhiên buông hắn ra, hỏi: “Đúng rồi, em vẫn luôn muốn hỏi anh, tên thật của anh là gì?”
Phế Thổ nhìn cậu, có chút buồn cười: “Tôi còn đang nghĩ rốt cuộc khi nào em mới chịu hỏi.” Hắn trêu chọc, “Em quen biết tôi lâu như vậy, ngủ với tôi, còn cùng tôi rời khỏi trạm tị nạn, lại chưa từng thắc mắc tên tôi là gì sao?”
An Nghỉ có chút xấu hổ, mơ hồ nói: “Bởi vì trong lòng em anh đã sớm có tên rồi.”
Phế Thổ nhướn mày: “Ồ? Là gì?”
An Nghỉ nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Phế Thổ.”
Phế Thổ cười, là một nụ cười rất rõ ràng mắt thường cũng có thể thấy được, hắn gật gật đầu: “Vậy tên tôi là Phế Thổ.”
An Nghỉ bị nụ cười của hắn mê hoặc đến choáng váng đầu óc, nhưng vẫn giãy giụa nói: “Không được, anh nói cho em biết đi.”
Trong mắt Phế Thổ vẫn mang theo ý cười như cũ, nói: “Cha tôi họ Light.”
“Còn tên?” An Nghỉ vội vàng hỏi.
“Mio.”
An Nghỉ ngây ra trong chốc lát, hoàn toàn không thể liên hệ Phế Thổ với cái tên “Mio” này, vô thức lặp lại: “Mio?”
Phế Thổ nói: “Ừ, là một cái tên cũ của người Viking, mẹ tôi có một nửa huyết thống Scandinavia.

Tóc bà màu bạch kim, khi còn nhỏ tóc tôi cũng như vậy, nhưng sau này lớn lên thì dần dần biến thành màu sẫm.”
An Nghỉ ngơ ngẩn nhìn hắn: “Lúc đó nhất định rất đẹp… Nhưng mà, như bây giờ cũng rất đẹp.”
Phế Thổ cong cong khóe miệng, cúi đầu nhìn cậu chăm chú.
Trên đầu lưỡi An Nghỉ vẫn còn lưu lại dư vị cái tên này: “Mio.” Cậu kéo dài thanh âm lặp lại lần nữa: “Mi —— o.”
Phế Thổ bỗng có dự cảm không lành, khẽ nheo mắt.
An Nghỉ chớp chớp mắt, nối liền hai chữ với nhau, kêu ra tiếng: “Meo Meo?”
Mặt Phế Thổ nháy mắt đen xì.

Cách đó không xa, Số 2 vừa mới bước vào cửa, do biến dị mà thính lực phát triển hơn bình thường quay qua, dùng khuôn mặt vô cảm phê bình: “Ê đừng có làm nũng.”.