An Nghỉ kiệt sức hôn mê một thời gian ngắn, lại bị ánh nắng chói chang thiêu đốt đến tỉnh lại —— Cậu mở mắt, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, tia tử ngoại tuyến không chút ngăn trở thỏa sức liếm láp lên làn da lõa lồ bên ngoài của cậu.
Lúc này An Nghỉ mới nhớ ra áo choàng của cậu bị bỏ lại trong căn phòng nhỏ ở trạm dừng chân.

Bọn họ đã chạy cách xa mấy dặm, căn phòng đó có lẽ cũng đã bị san bằng thành bình địa.
Cự thú vẫn đang đứt quãng gào rú, chẳng qua so với khí thế hủy thiên diệt địa lúc trước, bây giờ chỉ còn yếu ớt như một âm hồn bất tán.

Nếu không phải hiện tại có chuyện quan trọng hơn cần làm, và toàn bộ đạn dược của họ cơ bản đều đã cạn kiệt, An Nghỉ thật sự muốn đi qua nã cho nó mấy phát đạn để nó ngậm miệng lại.
An Nghỉ cúi đầu nhìn Phế Thổ —— Hai mắt hắn nhắm nghiền, viền môi tím đen, sắc mặt vì mất máu quá nhiều mà tái nhợt.

An Nghỉ vội vàng lôi băng vải cầm máu từ trong balo ra, quấn lên ngực hắn —— hắn đã hoàn toàn mất ý thức, bị đẩy tới đẩy lui cũng không phản ứng.
An Nghỉ lại có cảm giác muốn khóc.

Phế Thổ chảy quá nhiều máu, rất nhanh sẽ thu hút các loài sinh vật biến dị khác, mà khu chợ Phiên thành còn cách đây mấy chục km.

Nhưng rất nhanh sau đó, An Nghỉ đã bình tĩnh lại, cậu hít thật sâu mấy hơi rồi chậm rãi thở ra, lẩm bẩm: “Không được khóc, không được khóc, phải mạnh mẽ.”
An Nghỉ tìm được đồ vật để cố định cái chân gãy của Phế Thổ, lại nảy ra ý tưởng tháo rời linh kiện súng trường, dùng hai nòng súng làm thanh nẹp, lấy băng vải cuốn chặt lại.
Phế Thổ dường như có cảm giác, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ.

An Nghỉ vội vàng ngẩng đầu —— thấy hai mắt Phế Thổ hơi hé ra, khóe miệng hắn khẽ giật giật.
An Nghỉ nhoài đến ghé tai vào, Phế Thổ yếu ớt phun ra từng chữ: “Trong balo, máy thăm dò.”
An Nghỉ không rõ nguyên nhân, chỉ nghĩ hắn muốn kiểm tra xem xung quanh có quái vật biến dị khác đang mai phục không, vội vàng lôi dụng cụ dò xét địa hình ra đưa cho hắn.

Ngón tay Phế Thổ động đậy vài lần vẫn không nhấn được nút, An Nghỉ đành ấn thay hắn.
Phế Thổ gắng gượng giơ máy lên nhìn một lúc, dùng hai ngón tay phóng to hình ảnh trên màn hình, nói: “Phía đông, một km, sơn động.”
Đáy lòng An Nghỉ khẽ run lên, nghe hiểu, tay chân mau lẹ nhét hết vật tư vào balo —— Cậu nhặt về mấy khẩu súng đã hết đạn, còn lại ném hết xuống cạnh chân.

Nháy mắt khi cậu vừa đứng bỗng nhiên ngã khuỵu, lúc này mới bất tri bất giác nhận ra hình như cổ chân bị trẹo rồi, không rõ có bị thương tới xương cốt không.
An Nghỉ cố gắng gạt suy nghĩ này ra khỏi đầu, lôi ra một ống thuốc kích thích.
Phế Thổ đè tay cậu lại —— loại thuốc này giống như ma túy, trong thời gian ngắn có thể khiến người ta quên đi cảm giác đói khát và đau đớn, tinh thần phấn chấn, nhưng tính gây nghiện cực cao, sau 24 giờ hết công hiệu sẽ gây ra tình trạng suy nhược cực độ.
An Nghỉ đẩy tay Phế Thổ ra, gật gật đầu.
Phế Thổ không ngăn cậu nữa, nói: “Tiêm cho tôi một mũi.”
An Nghỉ lập tức phản đối: “Không được! Anh tiêm thêm cái này sẽ chết!”
Phế Thổ: “Em không cho tôi dùng thì cả hai cũng không đến được sơn động, đều phải chết.”

Tay An Nghỉ run lên, gục đầu, tháo đầu bọc kim tiêm hút chất lỏng màu hồng nhạt vào, loại bỏ không khí, bóp lấy cánh tay Phế Thổ đẩy mũi kim vào.
Chất lỏng thông qua tĩnh mạch nháy mắt lan tỏa khắp cơ thể Phế Thổ, một loại cảm giác hưng phấn phi tự nhiên mạnh mẽ đánh sâu vào đại não hắn, lượng lớn dopamine bị phóng thích.

Nhất thời, cơn đau trước ngực và dưới chân đều giảm đi rất nhiều, thần chí hắn cũng thanh tỉnh hơn một chút.
Tiếp sau, An Nghỉ cũng tự tiêm cho mình một mũi.
An Nghỉ bất giác cảm thấy tim đập nhanh hơn, biết quá trình trao đổi chất trong cơ thể và sức lực tạm thời đều tăng vọt, vội đỡ Phế Thổ dậy, vòng cánh tay hắn qua bả vai mình, sau đó lại vác theo balo của cả hai người, lưng cậu bị đè ép đến cong vẹo xuống.
An Nghỉ chưa bao giờ cảm thấy thế giới rộng lớn như vậy, lại khiến người ta tuyệt vọng đến thế.

Tuy hai người đều đã tiêm thuốc kích thích, nhưng động tác vẫn tập tễnh chậm chạp.

Đa số thời gian Phế Thổ hầu như đều nhắm mắt gục đầu để mặc cậu vác theo, thỉnh thoảng mới hé mắt nhìn la bàn để xác định phương hướng.
Quãng đường mà ngày thường chỉ mất mười phút, hai người đã đi gần nửa tiếng đồng hồ.

Mặt trời khắc nghiệt thiêu đốt vành tai An Nghỉ, sau gáy và cánh tay cậu bỏng rát, nhưng cậu không có cách nào trốn tránh.
May mà cái sơn động này nằm ngay trên bình địa, tuy không hợp để trú ẩn nhưng hang động rất sâu, cửa vào cũng có thể ngụy trang đơn giản một chút.

Sau khi hai người tiến vào, rốt cuộc cũng thoát khỏi sự ăn mòn của ánh mặt trời, An Nghỉ vội vàng cởi áo khoác Phế Thổ —— thuốc bột bôi cho hắn có vẻ đã phát huy tác dụng, mặt trên băng vải chỉ thấm ra một chút màu hồng nhạt.
An Nghỉ tháo hết băng vải, lộ ra vết thương không nỡ nhìn trước ngực Phế Thổ —— máu đông, da thịt rách nát và vải vụn đều dính bết vào nhau.

An Nghỉ thật cẩn thận cắt mở chỗ vải bị xé rách, Phế Thổ dù đã được tiêm thuốc kích thích vẫn đau đến mức bật ra tiếng.
An Nghỉ ngoài miệng “Ừ —— Ừm ——” an ủi hắn, nghẹn nửa ngày nước mắt rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà trào ra.

Phế Thổ hữu khí vô lực nhếch miệng cười: “Em… cách xa chút, nước mắt… đừng, rớt trên người tôi, đau.”
An Nghỉ vội dùng mu bàn tay lau mặt, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn ra không ngớt, nức nở nói: “Em muốn… muốn khử độc cho anh…”
Phế Thổ vừa đau vừa buồn cười: “Lúc nãy em, không phải rất dũng mãnh sao.

Khử độc thôi, khóc cái gì.”
An Nghỉ cắn môi, bôi thuốc khử độc lên băng vải, hai tay vẫn không ngừng run rẩy.

Cậu thở ra một hơi thật dài, hạ quyết tâm, giơ tay lên.
“Từ… từ từ.” Phế Thổ bỗng lên tiếng: “Đưa tôi, cái gì để cắn.”
An Nghỉ gật gật đầu, đưa qua nửa cuộn băng vải còn dư.


Phế Thổ liếc mắt nhìn: “Cái gì rẻ thôi.”
An Nghỉ dở khóc dở cười, nói: “Lúc nào rồi mà còn keo kiệt.” Tiện tay vo góc áo khoác của chính hắn lại đưa cho hắn.
Phế Thổ cuộn chỗ vải lại nhét vào miệng, gật gật đầu.
An Nghỉ cũng gật đầu, băng vải đã thấm thuốc khử độc nhẹ nhàng siết lên vết thương máu thịt mơ hồ trước ngực Phế Thổ.

Hắn đau đến mức tròng mắt trợn ngược, cơ bắp trên bụng căng chặt, tiếng gầm đau đớn khiến da đầu tê dại bị tắc lại trong cổ họng.

An Nghỉ chỉ cảm thấy như chính bản thân cũng đang phải trải qua một cơn đau kinh khủng.
Dùng tốc độ nhanh nhất cùng động tác cẩn thận nhất vệ sinh sạch sẽ những vết thương xung quanh, An Nghỉ chợt phát hiện miệng những vết thương này đã bắt đầu thâm đen, độc phóng xạ lan ra tạo thành từng mảng vặn vẹo tím đen như vô số cành khô tụ lại, chất dịch lỏng đang không ngừng trào ra từ miệng vết thương.

An Nghỉ không đành lòng nhìn tiếp, lại lấy băng vải cuốn lại.

Phế Thổ cũng nhả góc áo trong miệng ra, lồng ngực vô lực phập phồng.
“Đừng bày ra vẻ mặt đó.” Phế Thổ nói: “Tôi chịu vết thương biến dị nhiều lần rồi, cũng chưa từng suy biến.

Vận may vẫn còn… tạm.”
Hắn không nói thì thôi, lời vừa ra khỏi miệng, An Nghỉ lại khóc nấc lên, cúi đầu tìm thuốc kháng phóng xạ và thuốc hạ sốt cho hắn uống.
Cậu vừa khóc vừa xem xét cái chân gãy của Phế Thổ.

Phế Thổ nói: “Cái này, cố định không tồi, tạm thời… đừng động vào.”
An Nghỉ gật đầu, hỏi: “Còn đau chỗ nào không?”
Phế Thổ kiệt sức, nhắm mắt lại lắc đầu.

An Nghỉ vội vàng túm lấy cánh tay hắn: “Anh đừng ngủ! Mở mắt ra đi, anh đừng ngủ!”
Phế Thổ cau mày, ý chí và thể lực tiêu hao quá độ đang không ngừng giằng co.

Hắn chậm rãi mở mắt, nhìn An Nghỉ, bỗng nhiên nói: “Tôi thật sự không thích em.”
An Nghỉ biết hắn đang đáp lại lời cậu nói lúc trước, rơi nước mắt lắc lắc đầu: “Không sao.”
Phế Thổ cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười mỏi mệt mà gợi cảm: “Vẫn dễ lừa như vậy.” Hắn nói: “Sắp chết rồi nên muốn chọc em giận thôi.”
An Nghỉ kêu lên, che miệng hắn lại: “Không cho nói! Không cho anh nói!”
Phế Thổ lại nhắm mắt, lần này rốt cuộc không kiên trì được nữa, lập tức rơi vào hôn mê.
“Phế Thổ? Phế Thổ? Mio? Meo Meo?” Cho dù An Nghỉ có gọi thế nào cũng đều không được đáp lại.


Máu trong người cậu thoáng chốc lạnh băng, nỗi sợ hãi lên đến tột đỉnh.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, đừng khóc, nghĩ đi…” An Nghỉ tựa như một con ruồi mất đầu bị nhốt trong lò nướng, vừa kinh hoàng vừa tuyệt vọng.

Cậu dốc toàn bộ hành lý trong balo của hai người ra —— thuốc thang có thể dùng đều đã dùng hết rồi, cậu lúc này thật sự là lực bất tòng tâm.
Ngay sau đó cậu bỗng nhìn thấy hai ống pháo khói xanh đậm —— đó là thứ lúc đầu Phế Thổ để lại cho cậu, là tín hiệu SOS để cậu cầu cứu trạm tị nạn của mình.

Tuy tín hiệu này là độc nhất của trạm tị nạn, nhưng trong hoàn cảnh này dù thế nào cũng phải thử một chút.
An Nghỉ chạy ra ngoài cửa động, không chút che chắn vọt tới dưới ánh nắng chói chang, giương đạn khói phóng thẳng lên không trung —— ánh lửa đỏ tươi bay lên giữa bầu trời, nổ tung tạo thành ký hiệu đặc thù của trạm tị nạn, dù dưới ánh mặt trời chính ngọ cũng không quá rõ ràng.
An Nghỉ lại chui trở về sơn động, im lặng cầu nguyện sẽ có người nhìn thấy.
Đợi suốt một tiếng đồng hồ, bên tai An Nghỉ vẫn chỉ có âm thanh lách tách của ánh nắng thiêu đốt cát vàng, cùng với hô hấp dần mỏng manh của Phế Thổ.

Cậu kéo ống quần mình lên, phát hiện cổ chân phải đã sưng to thêm một vòng, hoàn toàn không thể cử động nổi nữa.

Lúc này chẳng có bất cứ thứ gì để băng bó hay đắp lên, An Nghỉ đành mặc kệ nó.
Lại thêm một giờ nữa trôi qua, An Nghỉ đã dần tuyệt vọng —— Phế Thổ bắt đầu không uống được nước, đau đớn nơi cổ chân cũng càng lúc càng khó xem nhẹ.

Làn da phơi nắng của cậu bắt đầu hiện lên những vết đỏ hồng bất thường, bề mặt bỏng rát, dù dán xuống vách đá lạnh lẽo cũng không cách nào thuyên giảm.
An Nghỉ dùng một chân nhảy ra ngoài sơn động —— lại một lần nữa phóng ra đạn tín hiệu.
Giờ thứ ba qua đi, ánh mặt trời chiếu xiên bò vào cửa động.

An Nghỉ ngồi dựa vào tường, Phế Thổ ngồi đối diện gục đầu trên vai cậu, cậu cũng tựa đầu vào vai hắn.

An Nghỉ muốn cầm tay Phế Thổ, lại phát hiện lòng bàn tay hắn máu thịt lẫn lộn do súng năng lượng nổ tung, đã đông lại thành những mảng đỏ sẫm.

An Nghỉ đau lòng muốn chết, nắm cổ tay hắn đặt lên đùi mình.
Phế Thổ ngủ rồi có còn đau nữa không, An Nghỉ không nhịn được bắt đầu nghĩ, chính cậu cũng thật sự rất buồn ngủ.
Lông mi cậu run run, đang muốn nhắm mắt lại, bỗng nhiên bị một loạt tiếng động làm cho bừng tỉnh.

An Nghỉ mờ mịt nhìn con đường phía trước cửa động, hiện ra hai cái, ba cái bóng mờ.
Đầu óc An Nghỉ tê dại, lại nghĩ: Nếu là người phóng xạ, còn không bằng lúc trước để mấy người Số 2 ăn luôn, thiệt rồi.
Khi những “người” kia đến gần, thứ đầu tiên An Nghỉ nhìn thấy là một đôi giày quân đội, sau đó lại thấy tất cả đều mặc đồ bảo hộ kín mít, cậu mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Người dẫn đầu ngồi xổm xuống xem xét, An Nghỉ vội vàng khẩn cầu: “Xin hãy giúp chúng tôi!”
Đôi mắt phía sau mặt nạ của người đó hoàn toàn không có một gợn sóng, hắn cẩn thận đánh giá Phế Thổ, lại quay đầu nhìn mấy người phía sau, bọn họ đều lắc đầu.
Có ý gì! An Nghỉ bỗng chốc luống cuống.

Thủ lĩnh quay lại, đặt một tay lên vai An Nghỉ, nói: “Xin lỗi, hai người bị thương quá nặng, bọn tôi không đưa theo được.”
“Cái gì!” An Nghỉ kinh hãi kêu lên: “Nhưng mà! Chúng tôi sẽ chết mất!”

Người nọ nghiêng đầu: “Tất cả cuối cùng đều sẽ chết.”
An Nghỉ nhếch miệng không dám tin —— lúc trước cậu chỉ thấy tuyệt vọng khi không đợi được cứu viện, lại không biết sự thất vọng sau khi nhen nhóm một chút hy vọng càng khiến người ta rét lạnh hơn.
Người nọ đã đứng dậy, đoàn người cũng lục tục xoay đi, chỉ có một người vẫn đang nhìn họ.
Người kia bỗng nhiên mở miệng: “Đợi đã! Tôi nhớ hai người!”
Cậu ta tháo mũ bảo hộ xuống, mái tóc xám trắng lộ ra: “Trước đây từng gặp cậu ở trạm dừng chân, còn tưởng cậu là con gái.”
An Nghỉ mờ mịt nhìn cậu ta trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ ra: “A! Là anh!”
Đêm đầu tiên khi An Nghỉ rời khỏi trạm tị nạn, đã gặp được thanh niên vô cùng nhiệt tình này.
Nhưng sắc mặt cậu ta lập tức trở nên rối rắm —— cậu ta nhìn Phế Thổ đang hôn mê, nói: “Mùi máu trên người anh ta quá nồng, cũng hoàn toàn không có khả năng hành động, mang theo quá nguy hiểm, nếu thật sự cần… tôi có thể đưa cậu đi.”
An Nghỉ khô cằn mà “Ừm” một tiếng, lại ngồi dựa vào tường nói: “Cảm ơn ạ, không cần đâu.”
Thanh niên mím môi, lại quay đầu nhìn đồng đội của mình, thủ lĩnh lên tiếng thúc giục: “Đi thôi.”
Thanh niên tóc bạc rũ đầu, chỉ đành đội lại mũ bảo hộ đuổi theo.
Sau lưng cậu ta, An Nghỉ bỗng nhiên mở to hai mắt, bên trong tỏa ra ánh sáng linh động, vội vã hô lớn: “Khoan đã!”
Đoàn người quay đầu lại, An Nghỉ nói: “Các người là thợ săn tiền thưởng đúng không! Nếu tôi trả tiền thì có thể giao nhiệm vụ chứ?”
Thủ lĩnh đoán được cậu muốn nói gì, hỏi: “Cậu có tiền?”
An Nghỉ lắc đầu, chỉ vào Phế Thổ: “Anh ấy có, bọn tôi muốn đến khu chợ Phiên thành, trên đường lại đụng phải… Anh ấy cất giữ rất nhiều tiền ở Phiên thành, chỉ cần hộ tống bọn tôi tới đó, tôi sẽ có tiền trả cho các người.”
Đoàn người nửa tin nửa ngờ.

An Nghỉ khẽ cắn môi, nói: “Thật đó, trước kia anh ấy là người của, lữ đoàn Lily gì đó…”
Thanh niên tóc bạc không nỡ nhìn thẳng đành sửa lời: “Yahwili.”
An Nghỉ gật đầu liên tục: “Đúng đúng, chính là lữ đoàn Yahwili.

Thật đó, bọn tôi chuẩn bị cầm tiền đến Suhmati.”
Nghe được ba chữ “Suhmati”, đoàn người bỗng chốc im lặng.

Thủ lĩnh nhìn thanh niên tóc bạc, cậu ta gật gật đầu: “Là thật … đoạn Yahwili ấy.” Nghĩ nghĩ, cậu ta lại bổ sung: “Anh ta chính là Mio Light.”
Thủ lĩnh nghi hoặc mà tạm dừng một chút, hỏi lại: “Mio Light ‘đó’ à?”
An Nghỉ không hiểu ra sao.
Thanh niên gật đầu: “Đúng vậy, Mio Light của lữ đoàn Yahwili.”
Thủ lĩnh có chút kinh ngạc: “Sao hắn lại ở đây, không phải hắn chết rồi sao?”
An Nghỉ thình lình hô to: “Mấy người tán gẫu thêm chút nữa anh ấy thực sự sẽ chết!”
Thanh niên nhìn vẻ mặt bi phẫn của cậu, hỗ trợ nói: “Tôi tin anh ta có tiền trả, như vậy đi, tôi… phần của tôi không nhận, chia đều cho mọi người.”
Nháy mắt sau, cậu ta lập tức nhận được tuyệt kỹ tất sát “Dê con cảm động rớt nước mắt” của An Nghỉ, bỗng nhiên thấy choáng váng.
Mấy gã thợ săn tiền thưởng thoáng liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng đều đồng thuận.

Thủ lĩnh ra dấu bằng tay với An Nghỉ, hỏi: “Chừng này, thế nào?”
An Nghỉ hoàn toàn không có khái niệm đối với tiền bạc, vội vàng gật đầu đồng ý.
Thủ lĩnh chỉ vào hai người: “Khiêng hắn đi, để ý thời gian.”.