“Anh à, em đã nghiêm túc như vậy, sầu não như vậy rồi, sao anh ấy vẫn cứ không để tâm?”
Vài ngày sau đó, tại quầy hàng giữa khu chợ tấp nập, An Nghỉ vừa làu bàu vừa bực bội nhét băng vải cầm máu vào trong ngăn kéo.
Những cuộn băng mềm mại bị ép vào nhau một cách thô lỗ, kiên nhẫn đón nhận sự bất mãn của An Nghỉ.
“Lần đó cũng vậy, rõ ràng em đã đề nghị đến trạm dừng chân gần đó trước đi, nhưng anh ấy cứ nhất quyết phải đi đường tắt, kết quả là trời tối rồi vẫn không tìm thấy trạm dừng chân nào cả, làm cả hai bị nhện biến dị khổng lồ đuổi theo tận nửa tiếng đồng hồ.”
“Con nhện đó to cỡ —— này nè!” An Nghỉ giang rộng tay miêu tả.
Do nhiệt độ ban ngày rất cao, cậu cột mái tóc dài thành đuôi ngựa, sau đó gấp chiếc khăn vuông màu đỏ thành một dải dây buộc lên trán để ngăn tóc con và thấm mồ hôi.

An Nghỉ nhanh nhẹn phân loại vật phẩm, dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc mà lẩm bẩm một mình, hoàn toàn không để ý trước quầy đã xuất hiện một vị khách.
Ian cười cười với vị khách đang lộ vẻ hoang mang, đối phương dùng khẩu hình hỏi: “Sao thế?”
Ian cũng dùng khẩu hình trả lời: “Không sao đâu.”
“Xong đến lúc hỏi lại, ảnh sẽ nói ‘Tôi không nghe thấy’.” An Nghỉ đanh mặt bắt chước dáng vẻ của Phế Thổ khi nói “Tôi không nghe thấy”.
“Anh thấy quá đáng không chứ?” An Nghỉ bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên hỏi, khiến vị khách cứng đờ tại chỗ, chỉ đành phối hợp gật gật đầu.
An Nghỉ: “Anh cũng cảm thấy quá đáng đúng không? Thuốc xịt tiêu sưng là tám ruột bút, cảm ơn ạ.”
Vị khách hoang mang mà thanh toán tiền, sau đó lại hoang mang mà rời đi.
Ian ở bên cạnh cười sắp ngất, vắt chân nhìn An Nghỉ một mình bận rộn, nghe cậu bực bội lên án chuyện cũ.
Thật lâu sau, rốt cuộc anh cũng cất tiếng: “Vấn đề thấu hiểu lẫn nhau mà em nói…”
An Nghỉ dừng lại quay đầu nhìn anh.
Ian: “…trong ngắn hạn thì không có cách nào giải quyết được.”
An Nghỉ lập tức dẩu miệng tỏ vẻ không vui.
Ian vội giơ tay bổ sung: “Tuy nhiên!”
An Nghỉ lại nâng lông mày.
Ian: “Theo thời gian sẽ từ từ tiến triển.”
An Nghỉ bất mãn: “Gì chứ… Vậy có khác gì không nói đâu.”
Ian buông tay cười cười: “Hết cách rồi, hai đứa không đứng ở cùng một độ cao, rất khó nghe thấy đối phương nói gì.”
Lời này vừa nói ra, thần sắc An Nghỉ nháy mắt đã thay đổi, tựa như bị ý nghĩa đằng sau những câu chữ đó làm cho chấn động.
Đúng rồi, cậu vốn dĩ cũng không hề mong mỏi bản thân có thể trở nên tài giỏi đến đâu, hay có thể kiếm được bao nhiêu tiền.


Cậu chỉ muốn có một cơ hội, một chút thời gian, để chứng minh rằng mình có thể độc lập sinh tồn, có thể một mình đảm đương một phía.

Có thể trở thành một cá nhân bình đẳng, có thể đứng trước mặt Phế Thổ.
Đứng trước mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, lắng nghe tất cả những gì hắn nói.
“Có vẻ chân lý này dưới mọi quy luật hình thái xã hội đều có giá trị…” Ian cảm thán.
“Chân lý gì ạ?” An Nghỉ hỏi.
Ian cười: “Kinh tế độc lập quyết định chính trị độc lập.”
An Nghỉ cẩn thận tiêu hóa từng chữ, lại lộ ra vẻ mặt nhân sinh quan bị chấn động điên đảo.
“Nhưng mà chuyện này cũng không không thể sốt ruột được.

Thay đổi về lượng tích lũy sẽ dẫn đến thay đổi về chất.

Đến lúc đó mới thấy được càng rõ ràng.” Ian xoa đầu cậu an ủi.
Nhưng An Nghỉ vẫn cúi đầu thật thấp, không đáp lại.
Cậu cảm giác như đây là lần đầu tiên đầu óc mình trở nên thông suốt rõ ràng như vậy —— Cậu bỗng hiểu ra, đi tới một nơi vươn tay là có thể chạm tới Happy Ending, tại sao bản thân đột nhiên lại càng thêm hốt hoảng.
Đó chính là điểm kết sao? Đó có phải là điều cậu muốn?
Trong lòng luôn có một âm thanh mỏng manh vọng lại —— Đó là tương lai mà Phế Thổ đạt được, không phải mình.
Mình thật sự có thể cứ mãi bám theo bên cạnh Phế Thổ, ỷ lại anh ấy, làm nũng khóc lóc với anh ấy như vậy? Nếu có một ngày anh ấy chán ghét mình, không mềm lòng nữa, khi đó mình có thể đi đâu?
Cậu vẫn luôn cực kỳ sùng bái Phế Thổ, An Nghỉ nghĩ, thậm chí là trước cả khi gặp hắn, cậu cũng đã mang sự ngưỡng mộ đó trong lòng.

Ngưỡng mộ một vị anh hùng luôn bình tĩnh, mạnh mẽ, lãnh đạm, tự do, không gì làm không được.
Mãi đến tận khi Phế Thổ xuất hiện, vị anh hùng trong lòng mới có một hình ảnh cụ thể, vì thế khát vọng ban đầu của cậu biến thành hắn.
Cậu muốn trở nên cao lớn, muốn có cơ bắp, cậu ăn viên nén protein, hàng ngày rèn luyện mang vác thể trọng.

Cậu bắt đầu học dùng súng, học cách chiến đấu.

Nhưng giờ cậu hiểu đã ra, không phải cậu muốn trở thành Phế Thổ.

Cậu khát vọng trưởng thành, là để có thể làm một người đứng bên cạnh hắn, chứ không phải một cái đuôi theo sau.
Nhưng những lời này chẳng cách nào nói được với Phế Thổ, hắn nhất định sẽ chẳng để tâm đâu.

An Nghỉ nghĩ, những chuyện cậu có thể làm vẫn còn quá ít ỏi.
Mạch tư duy triết học của An Nghỉ bị những tiếng quát tháo ầm ĩ cắt ngang.

Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện đám đông đang chậm rãi dịch chuyển, trong vô thức tách ra một khe hở ở chính giữa, giống như đang nhường đường cho ai đó.
Thứ đầu tiên An Nghỉ thấy là một đôi giày da có đính lông vũ màu đỏ thẫm —— Hẳn là không phải da thật, An Nghỉ nghĩ, mặc dù da nhân tạo cũng vô cùng hiếm.
Tiếp đó là ống quần màu lam đậm nhét trong giày, lại hướng lên trên, một tấm áo choàng có cùng màu đỏ chói mắt giống như đôi giày, vạt áo trước được cố định lại bằng ghim cài hình móng vuốt vàng óng.

Bàn tay bọc găng đen của người nọ đặt trên dây lưng ngang hông, khuỷu tay cuốn áo choàng lên, lộ ra bên trong trang phục cách nhiệt, trên đầu mang mũ cao bồi kiểu cổ điển màu nâu nhạt.
An Nghỉ để ý thấy bản thân không phải người duy nhất quan sát gã ta, khách lữ hành xung quanh đều đang châu đầu khe khẽ thì thầm với nhau.
Người đó lướt đi mang theo gió cuốn, bước nhanh vào quầy hàng của An Nghỉ —— của Ian.

Lúc này An Nghỉ mới phát hiện theo sau còn có mấy chục người nữa, tất cả đều khoác áo choàng đỏ, trước ngực mang ghim vàng hình móng vuốt, giữa vùng sa mạc cát vàng tựa như một vệt máu lớn chói mắt.
Kẻ dẫn đầu tháo kính bảo vệ xuống, dùng ngón tay đẩy vành mũ coi như chào hỏi, khẽ gật đầu nói: “Bác sĩ.”
Lúc gã mở miệng đột nhiên có ánh sáng lóe lên, An Nghỉ bất ngờ phát hiện toàn bộ hàm răng của gã đều là màu bạc, không biết là răng thật hay là bọc răng[1].

Chú ý thấy ánh mắt của An Nghỉ, người nọ quay qua, nở một cười nụ cười lấp lánh sáng chói ánh bạc với cậu.
[1] Gốc là 牙套, chỉ hàm niềng răng trong suốt.
An Nghỉ không kìm được mà trốn ra sau lưng Ian.
Đối phương không nhìn cậu nữa, chỉ đưa qua một cái màn hình cứng nhắc, nói: “Tôi cần tất cả những thứ trong đây.”

Ian vô cảm mà tiếp nhận đơn hàng, lướt qua một lượt, trầm ngâm nói: “À… đa số vẫn còn, có một ít… không biết tồn kho còn đủ không.” Anh quay sang hỏi An Nghỉ: “Thuốc chống oxy hóa sát khuẩn còn bao nhiêu ống?”
An Nghỉ hơi giật mình, đáp: “Còn nửa hộp ạ, nhưng mà mai có một lô mới ra, chắc là khoảng… 48 cái.”
Ian gật gật đầu, quay lại hỏi: “Cần gấp không?” Đối phương chưa kịp đáp anh đã trả lại màn hình: “Gấp quá thì chịu, bên kia còn nhiều quầy thuốc khác, có thể đi hỏi thử.”
Đối phương cười cười, không nhận lại màn hình, nói: “Không vội, ngày mai cũng được.”
Ian vẫn giơ ngang màn hình giữa hai người, đối phương lại nói: “Ngoài băng vải cầm máu và thanh nẹp xương, những thứ khác mai tới lấy, đây là tiền đặt cọc.”
Đối phương mở lòng bàn tay ra, lập tức có người đứng sau đưa lên một bó ruột bút dùng dây cột lại.

Ian chỉ nhìn thoáng qua liền nói: “Quá nhiều.”
Người nọ lại cười: “Đây là 80% tổng tiền, tôi tin tưởng biển hiệu của thánh thủ Ian.”
An Nghỉ nhìn chằm chằm mặt đối phương, bỗng nhiên hiểu ra cái cảm giác không thoải mái này là do đâu —— Lúc gã cười chỉ có khóe miệng cong lên, nhưng trong mắt chẳng mang theo chút ý cười.
Ian hơi nghiêng đầu thấp giọng nói: “Lấy băng vải cho khách, thêm năm bộ nẹp xương.”
An Nghỉ đáp “Dạ dạ”, lôi ra một cái rương lớn, nhặt ra năm bộ đinh thép định hình và thanh nẹp xương đặt trên mặt bàn, sau đó kéo ngăn kéo hỏi: “Băng vải cần bao nhiêu ạ?”
Người nọ cúi đầu nhìn thoáng qua, nói: “Tất cả.”
An Nghỉ mở to hai mắt chớp chớp, hoàn hồn lại mới khom lưng ôm ra toàn bộ băng vải bên trong.

Lúc này lại có một thành viên từ đằng sau đi lên, vạch mở một bao đựng to chống bụi, An Nghỉ bỏ hết đồ đạc vào trong đó.
“Tổng cộng là 46 ruột bút, cảm ơn ạ.” An Nghỉ thuận miệng nói.
Đối phương nghe vậy thì nhìn qua, hỏi: “Trợ lý của anh à?” Lời còn chưa dứt, vẻ tươi cười bỗng nhiên cứng lại bên miệng gã.

An Nghỉ không để ý, nhưng Ian đã bước nhanh qua chắn giữa tầm mắt của gã và An Nghỉ.
Một tay Ian kéo cổ áo cậu, nhét lại ống máu vừa rồi bị rơi ra lúc cậu khom lưng vào trong.
Sau một loạt động tác, An Nghỉ còn chưa kịp phản ứng, Ian đã lại quay người nhận ruột bút từ đối phương, mở ngăn kéo thẳng tay ném toàn bộ vào như ném một cục đá, phát ra một tiếng vang trầm đục.

Anh tiện tay đẩy ngăn kéo về, nói: “Trưa mai cử người quay lại đây, những thứ còn lại sẽ chuẩn bị đầy đủ.”
Một lúc sau đối phương vẫn chưa đáp lại, An Nghỉ ngó qua đầu vai Ian nhìn trộm, không ngờ lại bắt gặp với ánh mắt đăm đăm của người nọ.

Trong vô thức cả cánh tay cậu bỗng nổi lên từng mảng da gà, muốn quay mặt đi, nhưng lại giống như bị hải yêu ghim chặt tại chỗ.
Ian lại hỏi: “Còn muốn gì à?”
Đối phương cuối cùng thu hồi tầm mắt, khôi phục dáng vẻ tươi cười: “Tạm thời vậy đi, mai gặp lại.”
Đoàn người dần đi xa, An Nghỉ vẫn còn cảm thấy ánh mắt đó dán dính trên người, cậu chà xát cánh tay hỏi: “Ai vậy ạ?”

Ian chưa trả lời, tiếng xì xào của những người xung quanh đã lọt vào tai An Nghỉ.
“Áo choàng hồng long (rồng đỏ)…”
“Móng vuốt hoàng kim… Lữ đoàn săn tiền thưởng Yahwili…”
Yahwili… Tên nghe quen quá, An Nghỉ nhíu mày đau đầu suy nghĩ.
Ian đã bắt đầu thả mành cuốn xuống, có vẻ muốn dọn quầy.

Anh lấy bó ruột bút kia ra ném cho An Nghỉ, nói: “Cất đi.”
Từ lúc An Nghỉ có khái niệm về tiền bạc đến nay chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, cậu đếm sơ một chút —— mười hai bó ruột bút cột lại với nhau, nặng trĩu, giống như một bó thuốc nổ trong phim điện ảnh thời xưa.
Cậu không khỏi tưởng tượng ra dáng vẻ của Phế Thổ khi nhìn thấy chỗ tiền này —— Liệu hắn có hưng phấn đến mức hóa thành con chó lớn nhảy nhót quanh cậu không nhỉ? Lúc đó An Nghỉ sẽ cầm lấy một bó ruột bút ném ra ngoài, Phế Thổ lập tức vẫy đuôi nhào theo ngậm trở về, nhả vào lòng bàn tay cậu, còn cho cậu xoa xoa đầu.
An Nghỉ tự cảm thấy đáng yêu muốn chết, trong mắt lấp lánh tim hồng đi theo sau Ian, choáng váng ôm theo cả bó tiền lớn trở về.
“Người vừa nãy…” Đi được một đoạn, An Nghỉ bỗng nhiên lên tiếng.

“Em không thích lắm.”
“Ồ?” Ian quay đầu lại: “Tại sao?”
An Nghỉ cẩn thận ngẫm nghĩ —— Trên vùng hoang mạc cát vàng này, thậm chí chỉ tính trong phạm vi khu chợ, hành vi hay trang phục của kẻ đó đều không thể coi là quái dị nhất, toàn bộ cũng chỉ có mỉm cười lễ phép, nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy không vô cùng thoải mái.
Vì thế cậu nói thật: “Không biết ạ, chỉ là cảm thấy người đó… lạ lạ sao ấy.”
Ian bật cười: “Khứu giác của dê con nhạy bén ghê, còn biết cảnh giác với động vật ăn thịt hung ác.”
An Nghỉ bất mãn: “Em không phải dê con!”
“Đúng thế, dê con là danh xưng anh có thể gọi à?” Thanh âm Phế Thổ đột ngột vang lên, An Nghỉ vừa ngẩng đầu đã thấy —— Hắn đang đứng chống nạng cách đó không xa, bên ngoài áo may ô còn đang buộc tạp dề lao động, lộ ra hai bắp tay cường tráng, có lẽ do ngồi chờ quá lâu trong phòng nên ra ngoài xem thử.
Ian cười lớn: “Thích ứng khá tốt vai trò người đàn ông nội trợ rồi nhỉ.”
Phế Thổ mặc kệ anh, hai mắt nhìn chằm chằm bó lớn trong ngực An Nghỉ.
An Nghỉ lắc lắc bao thuốc nổ: “Anh xem nè ~ nhiều tiền quá đi ~”
Phế Thổ liếc xéo cậu: “Cầm trên tay không sợ bị cướp à?”
Ba người sóng vai cùng nhau trở về.
Chậm rãi đi được một đoạn, Phế Thổ hỏi: “Vừa nãy hai người đang nói gì vậy?”
Ian bình tĩnh đáp: “À, chuyện trên chợ gặp được Firefre.”
Phế Thổ đột ngột thắng lại, quay đầu hỏi: “Cái gì!?”
An Nghỉ bị âm lượng bỗng nhiên tăng cao của hắn dọa sợ, lại bắt gặp ánh mắt cực kỳ hung ác của hắn, lẩm bẩm: “Người quen sao?”
Bỗng nhiên, trong đầu An Nghỉ chợt lóe sáng, kêu lên: “A! Cái lữ đoàn Lily gì đó, không phải… không phải chính là lữ đoàn lúc trước của anh sao!”.