Đường Cửu cười đủ bèn gọi tiếp, chờ bên kia nối máy mới kể lể bằng chất giọng tội nghiệp: “Sư phụ, hôm nay em gặp người xấu, suýt nữa bị hù chết.”

“Ai?”

Giọng nói lạnh nhạt từ di động truyền đến, Đường Cửu chỉ cảm thấy trái tim bé bỏng của mình lỗi nhịp, cô búng chú gấu nhỏ hai lần: “Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi y hệt mặt trắng nhỏ, họ Lương, không biết xấu hổ muốn lừa tín vật định tình sư phụ tặng em, bị em vạch trần còn thẹn quá thành giận.”

Người ở đầu bên kia căn bản không bị lừa: “Là em trộm đi.”

Đường Cửu không chút do dự: “Đâu có, là anh trai nhỏ đặt trên tủ đầu giường của em, anh…”

Không đợi nói cô nói hết, điện thoại lại bị ngắt, cô cười tươi rói: “Anh trai nhỏ rõ là nghĩ một đằng nói một nẻo, chịu thôi, ai bảo mình thương anh ấy chứ.”

Tài xế taxi: “Cô vui là được, đã đến nơi rồi, xin hỏi cô tính tiền mặt à?”

Đường Cửu trả tiền, bất chợt sinh ra cảm giác cô đơn không ai chia sẻ.

Trong biệt thự trang hoàng thanh nhã, một chàng trai tóc bạc lẳng lặng ngồi trên xe lăn, dải lụa đen thêu rồng vàng cỡ ba ngón tay che khuất đôi mắt, người nọ mặc Đường trang* màu xanh, dù là mùa hè vẫn diện áo dài tay và quần dài, ngay cả nút áo cũng cài hết.

(*) Đường trang: kiểu áo truyền thống của Trung Quốc, được nguyên thủ các nước mặc trong Hội nghị APEC 2001 và 2014.

Vậy mà người ấy lại treo móc khóa gấu nhỏ màu hồng nhạt trên di động, tai trái của con gấu có gắn nơ bướm, sau khi cúp máy, anh rất tự nhiên chỉnh lại vị trí gấu nhỏ rồi mới đưa di động đưa cho người đứng phía sau, động tác lưu loát tự nhiên giống như không hề bị mù.

Ngồi đối điện với chàng trai là một đôi vợ chồng trung niên ăn mặc sang trọng, so với sự ung dung của chàng trai trẻ, đôi vợ chồng này có vẻ câu nệ hơn nhiều, thấy chàng trai ‘nhìn’ mình, người đàn ông luống tuổi miết tay xuống quần, thận trọng mở miệng: “Dung tiên sinh, thầy xem… khi nào thầy rảnh, tôi tới đón thầy?”

Chàng trai được gọi là Dung tiên sinh đúng là Dung Dư Dương, sư phụ Đường Cửu, nét mặt anh không mảy may biến hóa: “Tôi sẽ không nhúng tay.”

Anh dứt lời, gương mặt người đàn ông trung niên biến sắc: “Dung tiên sinh…”

Dung Dư Dương đã không muốn quan tâm, anh gõ tay vịn xe lăn, người đàn ông đứng sau lưng anh tiến lên một bước: “Mời hai vị.”

Người phụ nữ quỳ trên mặt đất vừa dập đầu vừa nói: “Tôi van xin thầy, xin thầy cứu con tôi, tôi hỏi rất nhiều người, họ đều nói chỉ có thầy mới cứu được.”

Dung Dư Dương bình tĩnh, nếu Đường Cửu ở đây, sợ rằng đã sớm mỉa mai đôi vợ chồng này, nhân tiện trách bản thân mềm lòng: “Muốn cởi chuông phải dựa vào người buộc chuông, tiễn khách.”

Người phụ nữ định tiếp tục cầu xin thì Dung Dư Dương đã được phụ tá đẩy khỏi phòng khách, có người khác tiến lên ngăn cản đôi vợ chồng, cứng rắn mời người quay về.

Ra khỏi phòng khách, Dung Dư Dương suy nhược nắm tay ho khan hai tiếng, người đàn ông vội hỏi: “Thầy không khỏe chỗ nào?”

Dung Dư Dương không nói gì, cũng ngừng ho khan.

Người đàn ông thấy vậy sửng sốt, thoáng do dự nói: “Có cần gọi Tiểu Cửu về xem không?”

Hồi lâu không có câu trả lời, người đàn ông vốn tưởng mình đoán sai, định hỏi có cần hay không gọi bác sĩ hôm qua không, chợt nghe thấy Dung Dư Dương ‘ừ’ một tiếng, giọng không lớn còn trầm thấp, nếu không phải tai anh ta thính, sợ rằng không nghe được.

“…”

Anh ta chỉ là một vệ sĩ, từ lúc nào còn kiêm cả công việc của bác sĩ tâm lý vậy?

Tuy nghĩ như thế nhưng anh ta vẫn cẩn thận hỏi lại: “Bây giờ tôi gọi luôn nhé?”

Dung Dư Dương gật đầu.

Người đàn ông lấy di động bấm số Đường Cửu, chuông mới vang hai tiếng đối phương đã bắt máy, giọng nói mềm mại rất nhanh truyền ra, người đàn ông liếc nhìn Dung Dư Dương rồi lặng lẽ bật loa ngoài.

“Anh Lâm tìm em có việc gì?”

Người đàn ông được gọi là anh Lâm sắp xếp ngôn từ: “Hôm qua Dung tiên sinh không nghỉ ngơi tốt, hôm nay ho khan, anh cảm thấy nên ‘bí mật’ nói với em một tiếng.”

Anh Lâm cố ý cường điệu hai từ ‘bí mật’.

“Em biết rồi, lát em về, đến lúc đó anh nhớ ‘bí mật’ mở cửa cho em nhé.”

Đường Cửu bên kia cũng bỏ thêm hai từ ‘bí mật’.

Anh Lâm thấy Dung Dư Dương không tỏ thái độ gì mới cúp điện thoại.

Chưa đầy hai giờ Đường Cửu đã vui vẻ trở lại, do trên đường kẹt xe nên cô về trễ một chút.

Không cần anh Lâm mở cửa vì chính cô có quyền vào nhà, theo cách nói của Đường Cửu thì cô bị đuổi khỏi sư môn nhưng Dung Dư Dương và vệ sĩ đều không thừa nhận chuyện này.

Đường Cửu vào nhà thay giày, giao túi đồ cho dì Lưu nấu cơm rồi đi thẳng tới thư phòng, gõ cửa ba lần không thấy ai đáp bèn mở cửa bước vào.

Dung Dư Dương ngồi bên cửa sổ, đôi mắt bịt dải lụa đen chuẩn xác ‘nhìn’ về phía cô.

Đường Cửu cười hì hì đi tới gần: “Anh trai nhỏ, anh nhớ em phải không? Cố ý dặn anh Lâm gọi em về?”

Dung Dư Dương mấy máy môi: “Nói chuyện tử tế.”

Đường Cửu kéo chiếc ghế thấp ngồi cạnh Dung Dư Dương, ngả đầu lên đùi anh.

Thân nhiệt của Dung Dư Dương mát hơn người bình thường, trên người mang theo hương sen nhàn nhạt, tựa dòng suối nhỏ trong vắt được mặt trời sớm mai chiếu rọi, hơi nước li ti bốc lên, có chút dịu dàng lại có chút lành lạnh.

Đường Cửu nhắm mắt thư thái, làm nũng: “Sư phụ ơi, em nhớ anh lắm.”

Dung Dư Dương hơi cúi đầu, “Nói dối.”

Nếu thật sự nhớ anh thì sao biệt tích năm ngày liền mới về, nếu không có cuộc điện thoại hôm nay, sợ rằng anh còn chưa gặp được kẻ lừa đảo này.

Đường Cửu cầm cổ tay Dung Dư Dương, kéo tay anh đặt lên đầu mình, nhẹ nhàng cọ cọ: “Đâu có, em nhớ anh mà.”

Tay Dung Dư Dương khựng lại, rồi mới xoa đầu Đường Cửu phát, cảm giác tóc cô ma sát với lòng bàn tay mình, nét mặt bất giác dịu đi nhiều.

Đường Cửu hầm hừ: “Hai ngày nay em không gội đầu.”

Cơ thể Dung Dư Dương cứng đờ trong nháy mắt: “…”

Đường Cửu cười ha ha: “Đây mới là nói dối.”

Khóe môi Dung Dư Dương khẽ cong lên, giọng điệu lại vô cùng nghiêm nghị: “Em đã là cô gái trưởng thành, phải ra dáng chứ.”

Đường Cửu đáp: “Anh trai nhỏ ơi, anh Lâm nói hôm nay có khách tới cửa, xảy ra chuyện gì thế?”

Dung Dư Dương sửa lại tóc Đường Cửu: “Không được làm loạn, gọi sư phụ.”

“Ây da.” Đường Cửu thúc giục: “Em muốn biết có phải chuyện phiền phức không thôi.”

Dung Dư Dương không hề giấu giếm: “Gia đình họ lừa gạt nhà địa lý*.”

(*) Nhà địa lý được nhắc ở đây là nhà địa lý phong thủy âm trạch (phong thủy mồ mả).

Đường Cửu run khóe miệng hỏi lại: “Là quỵt nợ bị trả thù?”

Dung Dư Dương ‘ừ’ một tiếng.

Đường Cửu hừ lạnh: “Đáng đời, chẳng phải sư phụ đã giải thích với người giới thiệu họ rồi sao? Nếu sư phụ thực sự ra tay, nói không chừng sẽ kết thù với nhà địa lý kia.”

Nhà địa lý cũng là một nhà phong thủy, có sở trường tầm long điểm huyệt*, chỉ điểm âm trạch giúp người ta.

(*) Tầm long: Trong phong thủy, mạch của đất gọi là long mạch, việc tìm đất gọi là tầm long. Điểm huyệt: là khâu quan trọng nhất trong phong thủy, muốn cảm thụ được sinh khí của long mạch, phải tìm được chân huyệt.

Mà nhà địa lý cũng có quy định bất thành văn, đó là viết khế ước trước khi hạ táng nhằm xác định bao lâu sau khi chôn, huyệt tốt sẽ mang tới hiệu quả được đề cập trên khế ước. Nếu đúng hạn, chủ nhà phải dựa theo khế ước trả khoản thù lao đã quy định, thậm chí là gấp nhiều lần so với trên khế ước.

Trước đó, nhà địa lý chỉ nhận chi phí đi lại.

Đến hạn mà không ứng nghiệm, như vậy cái mất không chỉ là danh tiếng, ngay cả thù lao cũng không lấy được.

Trong trường hợp nhà địa lý bất hạnh qua đời, thân thích hoặc người kế nghiệp đều có thể cầm khế ước đi lấy tiền thù lao.

Có những người phát đạt sẽ không chịu trả thù lao, một số nhà địa lý chỉ biết nhắc nhở đồng nghiệp trong cộng đồng phong thuỷ về những người này. Dĩ nhiên cộng đồng phong thủy sẽ không có ai nhận đơn đăng ký của họ, thậm chí có người còn âm thầm trả thù.

Chỉ cần trả thù không quá đáng, những nhà phong thủy khác sẽ không quản. Nếu nhà phong thủy khác nhúng tay, sẽ coi như khiêu khích nhà địa lý.

Dung Dư Dương không hé răng.

Đường Cửu thở hổn hển ngồi thẳng người, cầm lấy tay Dung Dư Dương, véo ngón tay anh và bảo: “Sư phụ nói tiếp đi.”

Dung Dư Dương hơi bất đắc dĩ lại cảm thấy ấm áp trong lòng: “Sư phụ từ chối rồi.”

Đường Cửu khịt mũi, cô ngắm gương mặt xinh đẹp của sư phụ nhà mình, nhất là đôi môi mỏng hồng hào, nuốt nước miếng nói: “Nhà địa lý trả thù gia đình bọn họ thế nào?”

Dung Dư Dương rút tay, cảm giác Đường Cửu không đồng ý đành thỏa hiệp, chỉ nắm tay lại không cho cô gãi lòng bàn tay mình nữa: “Kinh doanh không bằng trước kia, chỉ có cháu gái không có cháu trai.”

Đường Cửu hỏi: “Rốt cuộc bọn họ cầu chuyện làm ăn hay cầu cháu đích tôn?”

Dung Dư Dương khẽ lắc đầu, anh không hỏi.

Đường Cửu nhét một ngón tay mình vào nắm tay Dung tiên sinh, thoạt nhìn giống như Dung tiên sinh nắm tay cô, cả người đều cảm thấy ngây ngất: “Nếu làm ăn không được, chi bằng tự tìm nguyên nhân ở chính mình, còn không có cháu trai… Nam hay nữ đều bình đẳng, sinh con gái cũng không tính là tuyệt hậu.”

Dung Dư Dương nói: “Nhà họ khá truyền thống.”

Đường Cửu cảm thấy buồn cười: “Truyền thống mà còn dám ăn quỵt nhà địa lý? Đúng là coi tiền tài như mạng.”

Dung Dư Dương im lặng, anh không thích bàn tán chuyện người khác bởi nó không liên quan gì đến anh, nhưng anh thích nghe Đường Cửu nói chuyện.

Đường Cửu lại ghé vào đùi Dung tiên sinh: “Sư phụ định nhúng tay ạ? Nếu nhà địa lý còn biện pháp trả thù khác?”

Dung Dư Dương ‘ừ’ một tiếng.

Đường Cửu dẫu cảm thấy hơi phiền, cuối cùng vẫn không nói gì thêm vì cô hiểu sư phụ của mình. Cách làm hiện tại của nhà địa lý chưa hẳn quá đáng nên sư phụ sẽ không quản, nếu liên lụy đến mạng người, sợ rằng sẽ nhúng tay. Bỗng, ánh mắt cô sáng rỡ, nói: “Anh, hay là chúng ta đánh cược nhà địa lý có trả thù tiếp không đi?”

Dung Dư Dương định mở miệng thì cảm giác được làn môi mềm mại dán trên mu bàn tay mình, cả người anh cứng ngắc, ngay cả cổ cũng đỏ.

Đường Cửu vội nói: “Em cược là ‘có’, nếu em thắng, anh phải hôn em một cái, nếu em thua, em sẽ hôn anh một cái, được chứ?”

Dung Dư Dương chỉ cảm thấy trong lòng bị thiêu đốt, bèn luống cuống quay đầu, dù hiện giờ anh không nhìn thấy thì cũng không muốn đối mặt với Đường Cửu: “Không phải anh, là sư phụ.”

Đường Cửu giả vờ không nghe: “Cứ quyết định vậy nhé! Anh trai nhỏ xấu hổ thật đáng yêu.”

“Câm miệng, nghiệt đồ.”

Lời nói tuy mang hàm ý trách cứ song lại có vẻ yếu ớt bất lực.

Đường Cửu: “Hì hì.”