(Kích thích dị dạng)

"Hơn một trăm triệu năm?!!" Phong Vân Vô Kị lẩm bẩm nói, sau đó phản ứng lại : "Ông nói là hơn một trăm triệu năm? Vậy không phải ông đã chứng kiến qua tràng chiến tranh của loài người vài trăm triệu năm trước?"

Nơi thuỷ lao im lặng, hồi lâu thần thức lan động mới thở dài nói: "Đúng vậy, khi ấy, ta còn chỉ là một đứa trẻ rất nhỏ, tràng chiến tranh thảm liệt ấy, gần như mọi chiến sĩ Thái cổ đều đã tham gia, ngay ta cũng không ngoại lệ. Có thể bởi ta còn là một đứa trẻ, nên mới may mắn sống sót. Nhưng dù là một đứa trẻ, đã đủ để nhớ rõ tràng chiến tranh thảm liệt ấy.Thật quá thảm liệt ..."

Tình tự của ông lão như đã cảm nhiễm Phong Vân Vô Kị ,bầu không khí giữa hai người trở nên trầm mặc.

"... ... Ngươi, có phải nhận thấy tư tưởng của con người ở thế giới này đã thoái hoá, không còn thuốc chữa phải không?"

Phong Vân Vô Kị im lặng thay cho trả lời.

Thần thức mạnh mẽ lại một lần nữa thở dài: "Chuyện này, ngươi nên biết, Thái cổ thứ nguyên, tại sao lại tồn tại? Lại nữa vì sao vũ giả sau khi phi thăng, giống như ngươi tu luyện ma công, tà công , cũng tuyệt không phi thăng đến Ma giới hả?"

"Phi thăng, Ma giới?.... ..."

"Ôi, thời gian ngươi phát ngốc quá lâu, một số chuyện, đã không còn linh động như trước nữa, bỏ đi, để ta trực tiếp nói cho ngươi vậy, Thái cổ thứ nguyên, an nguy của thứ nguyên, quan hệ đến ngàn vạn vị diện, an toàn của trên vài trăm, ngàn triệu con người nơi đó, tuy có nhiều người không thừa nhận, nhưng những kẻ yếu ớt ấy, cũng là người cùng tộc của chúng ta.Điều đó, không có cách nào phủ nhận."

"... ... Ý của ông là, ý nghĩa tồn tại của Thái cổ, là bảo hộ, bảo vệ các vị diện sao?" Phong Vân Vô Kị não còn có chút trì trệ, nhưng cũng đã có thể theo kịp tư duy của lão già.

"Đúng vậy, nếu ngay cả các vị diện đó của chúng ta cũng bị mất, con người ở đó,sẽ trở thành nô lệ, lương thực của yêu ma, thiên đường vĩnh cửu. Vị diện có yêu ma, thiên sứ sẽ thống trị vị diện của con người. Mông mênh biển người trên vài trăm, ngàn triệu con người, sẽ vĩnh viễn chìm trong bể khổ, không thể siêu sinh.

Phong Vân Vô Kị toàn thân chấn động, đột ngột rùng mình.

"Hiện tại, ngươi đã rõ Mặc Lê bọn họ, tại sao ngăn cản ngươi bỏ trốn, bản thân cam tâm trong cái thuỷ lao này,thống khổ cả cuộc đời chưa. Kì thật, bọn họ, trong lòng cũng vô cùng thống khổ cùng chán nản. Như ta, lại cũng không phải là giống thế sao?"

Ôi! Phong Vân Vô Kị thở dài một hơi, lại tự ngồi xuống, thời gian quá lâu, làm y có thói quen ngồi dưới đất, vừa mới đứng dậy, trong người có chút không thích nghi. Trong não, vài chục vạn khẩu quyết công pháp, đã diễn hoá xong một nửa, theo tiến độ này, còn cần thời gian hai trăm năm, mới có thể diễn luyện công pháp này hoàn tất. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

"Cách nghĩ của các người, có thể rất có đạo lí, nhưng tôi không nghĩ như vậy, cũng không dám nghĩ đến. Chỉ có kẻ mạnh, mới có thể chân chính nhận được sự trân trọng của người khác . Tại các thứ nguyên khác , con người sở dĩ có thể trở thành chủ của vạn vật, không phải vì điều gì khác, chỉ bởi vì con người so với sinh vật khác mạnh mẽ hơn.Khi đó mới thành chủ của vạn vật. Nếu cứ mãi thoả hiệp, tương lai của con người, tất không có kết cục khác, đi đi lại lại chỉ có duy nhất kết cục bị huỷ diệt . Nếu chuyện gì, cũng đều đổ lên đầu con người, cùng yêu ma hợp tác, con người cũng không tránh khỏi quá chùn lòng. Tôi không muốn chùn bước như vậy, cũng không muốn nghĩ quá nhiều.Hiện tại chính tôi, chỉ có một suy nghĩ, từ nơi này thoát ra, nếu như nói có khả năng, mang thi hài tiền bối từng sống với tôi cùng với thi hài dưới huyệt mộ khổng lồ dưới lòng đất, đều mang về Thái cổ, để bọn họ có thể yên nghỉ, ít nhất không đến nỗi chết nơi đất khách quê người, mà có kết cục ngay thi hài đều không quay về được quê hương.

"Có thể, ngươi nói có đạo lí nhất định chăng... ..." Thần thức kia trầm ngâm lúc lâu, cuối cùng như thuỷ triều rút đi.

Thần thức mạnh mẽ kia đã bỏ đi, Phong Vân Vô Kị mới nghĩ đến quên hỏi vị trí cùng tên ông ta. Nghĩ một chút, lại nói, thế thôi, nếu không đến, cũng là như chưa từng gặp.

Phong Vân Vô Kị lại chìm vào trạng thái yên lặng phát ngây dại lúc đầu, một ngày lại một ngày, một bên yên ắng đến phát ngốc, một bên trong cơ thể, diễn luyện các công pháp còn lại.

Người đàn ông gặp qua dưới lòng đất, trong thời gian này có đến vài lần, mỗi lần nhìn thấy Phong Vân Vô Kị , nhìn hồi lâu, cuối cùng không nói gì, im lặng bỏ đi.

Thời gian lại trôi qua bình lặng , có những lúc , Phong Vân Vô Kị đột nhiên nghĩ đến tên nhị hoàng tử kia, tại sao đã lâu hắn không đến đây? Chẳng lẽ đã quên rồi sao? Còn cả thiếu nữ Tuyết vực, thân xác nàng ấy không biết có ai lo liệu. Nghĩ quá nhiều, vấn đề này cũng không có đáp án, cũng không nghĩ nữa, hơn nữa, ngay cả các hình ảnh ấy, cũng trong não dần trở nên mờ và nhạt nhoà dần .Nhưng từ đó về sau, sự lan động của thần thức mạnh mẽ kia, không từng qua lại. Tất cả đều khôi phục lại kiểu sinh hoạt từ trước.

Nhưng mà,người vẫn là người ,chỉ cần tồn tại, liền không thể để kẻ khác quên lãng. Cuối cùng có một ngày,cửa lớn thuỷ lao dưới đất đã mở ra một lần nữa, lần này, đi vào không phải là con người, mà là một nữ nhân ma tộc tuyệt sắc, diễm lệ. Tóc dài hơi xoăn, đôi mắt linh động lộ nét cười, dáng cao, mũi thẳng, ngũ quan tinh tế, phối hợp chặt chẽ, bộ ngực to tròn như muốn từ trong lớp vải mỏng tang phá ra, còn có cặp mông tròn trĩnh kia, tất cả đều đã nói lên phong tình dụ người của nữ nhân ma tộc ấy. Càng trọng yếu là, ngoài trên ngoại hình, trừ so với nữ nhân của loài người cao hơn một chút, nữ nhân ma tộc này gần như cùng nữ nhân bình thường thuộc loài người không có khác biệt gì.

"Tên con người này, bề trên đã nói rồi, năng lực đã bị lấy hết sạch, còn chút chân nguyên cuối cùng, nạp thú cũng không thể hấp thu, ngươi mau lấy chút chân nguyên đó của hắn hấp thu sạch sẽ đi!" Cửa lao tên ma tộc xấu xí màu tím gào lên hai tiếng,sau đó cách một tiếng, đã đóng cửa lao lại, bỏ đi, cái đuôi trâu nhỏ dài phản chiếu lên mắt Phong Vân Vô Kị , hồi lâu mới biến mất.

"Ta tên Phỉ Lệ Ti, ngươi thì sao?" Ma nữ ấy cười rạng rỡ đi đến bên cạnh Phong Vân Vô Kị , cũng không ngại đất bẩn, ngồi bên cạnh người y.

Phong Vân Vô Kị nghiêng đầu nhìn qua nàng ta, lại quay đầu lại, không nghĩ ngợi gì.

Biểu hiện của con người, có thể làm Phỉ Lệ Ti có chút thất vọng, nàng ta liền tự ôm lấy một tay của Phong Vân Vô Kị ,để bộ ngực căng tròn dưới tay y sờ nắn. Nhưng Phong Vân Vô Kị vẫn không có phản ứng, ý thức của y, đã đa phần chìm vào trong diễn luyện công pháp trong cơ thể, ngay cả một chút thần thức bên ngoài, cũng chìm vào trong sự thờ ơ, tình cảm , mị lực của ma nữ, y căn bản không cảm nhận được, còn nói chi đến động lòng.

Nhìn thấy khiêu khích thân thể không có hiệu quả gì, cái miệng xinh xắn của Phỉ Lệ Ti hơi mím lại, ánh mắt khẽ chuyển, cánh tay thon dài mềm mại đưa ra, sau đó cởi y phục đã có chút nát vụn trên người Phong Vân Vô Kị , lướt đi trên thân thể y như con rắn, cùng lúc từng đạo khí kình hồng nhạt từ đầu ngón tay phát ra, nhập vào trong các huyệt đạo mẫn cảm của Phong Vân Vô Kị .

A!...Kiểu khiêu khích dị dạng này, cuối cùng làm Phong Vân Vô Kị chịu không nổi,người ngâm lên một tiếng dài ......

Chú thích:

+ Thứ nguyên: Thế giới được coi là nguyên sơ nhất, là nơi đến của các sinh vật sau khi phi thăng. (Kiểu như tiên ma yêu giới ấy)

+Vị diện: Thế giới cấp thấp, có thể nói là phàm nhân giới.